Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 543: Sắp xếp hôn lễ

Ngắm nhìn khung cảnh thành thị thân thuộc, Trần Mặc cảm thấy có chút xúc động.
Kể từ khi rời nhà để học tập và làm việc, số lần hắn về thăm nhà cũng càng ngày càng ít, thời gian tụ họp với người thân cũng không còn như xưa.
Hiện tại, hắn muốn thời gian để nghỉ ngơi, đồng thời cũng là để chuẩn bị chu đáo hôn lễ, cho nên hắn mới trở về nơi đây. Trong gia đình không còn anh chị em nào khác, cha mẹ lại không chịu lên thành phố Tân Hải sinh sống, cho nên Trần Mặc cũng rất bất đắc dĩ.
“Mẹ, ta về rồi.”
Bước tới cửa nhà, Trần Mặc cứ trực tiếp mở cửa bước vào.
Trong nhà, ngoại trừ cha mẹ thì còn có dì Trân và dượng Trương ở đó, bọn họ đang nói cười vui vẻ với nhau. Khi Trần Mặc bước vào, mấy người họ bất chợt sững sờ trong giây lát, sau đó tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện ngay.”
Trương Dương cười nói.
“Tiểu Mặc về rồi.”
Mẹ Trần thấy Trần Mặc và Tiểu Ngư về nhà thì lập tức đứng dậy chào đón họ.
“Bố mẹ, đây là ít quà ta mua cho hai người.”
Tiểu Ngư đưa túi thực phẩm chức năng trong tay cho mẹ Trần.
“Cái con bé này, trong nhà mình làm gì có thiếu mấy thứ này đâu, ăn sao cho hết, về sau đừng mua nhiều như thế nữa.”
Mẹ Trần nở nụ cười rạng rỡ, sau đó nhận lấy thuốc bổ từ tay Tiểu Ngư. Dù sao đi nữa, đây cũng là tấm lòng của bọn trẻ, dù miệng nói không hài lòng, nhưng trong lòng mẹ Trần lại vô cùng cao hứng.
“Dì Trân, chú Trương, hai người cũng ở đây ạ.”
Tiểu Ngư chào dì Trân và dượng Dương.
“Tiểu Ngư, phải chú ý cách xưng hô chứ, ngươi và Tiểu Mặc đã đăng ký kết hôn rồi, đã là con dâu nhà họ Trần rồi. Mặc dù hai ngươi chưa tổ chức hôn lễ, nhưng ta cũng coi ngươi như là người nhà này. Ngươi nên theo Trần Mặc gọi ta là dượng mới đúng, không phải là chú Trương.”
Dượng Dương trêu đùa.
Nghe được lời trêu đùa của dượng Dương, Tiểu Ngư có chút ngượng ngùng, rốt cuộc vẫn nói lại: “Dượng.”
“Gọi thế mới đúng này, mau vào ngồi đi. Các ngươi đúng lúc lắm, chúng ta vốn đang nói đến chuyện của hai ngươi.”
Trương Dương cười nói: “Cũng tốt, ta đỡ phải gọi điện thoại cho các ngươi.”
“Tiểu Mặc và Tiểu Ngư vừa mới về, chắc là đói meo rồi. Ngươi đi nấu cơm đi, xào ba bốn món ăn nhé.”
Mẹ Trần giục bảo mẫu.
“Được, phu nhân.”
A Mỹ thoáng nhìn Trần Mặc rồi lại nhìn Tiểu Ngư, nhận lấy đồ từ trong tay mẹ Trần rồi đi vào bếp.
“Đây là bảo mẫu mới thuê về sao? Đã tới nhà mình từ khi nào vậy?”
Trần Mặc nhìn lướt qua bóng lưng của A Mỹ, một cô gái trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi hơn, không hề xấu xí, nước da màu lúa mì, quần áo giản dị.
“Con bé là người nhà ở quê của ta giới thiệu đến đây, tên là Trần Mỹ Mỹ, vừa mới tốt nghiệp đại học thôi. Hoàn cảnh gia đình thì không khá lắm, bố của nó bị bệnh cách đây một thời gian, nên cần một khoản tiền lớn để phẫu thuật. Vừa hay ta từng nói với trưởng thôn là thiếu một cô bảo mẫu, mong ông ta giới thiệu cho một cô gái cần mẫn trong làng qua đây. Dù sao thì người trong làng, mọi người cũng biết rõ nhau, không có tâm ý xấu xa gì cả.
Trưởng thôn bèn kể cho ta nghe về hoàn cảnh của cô bé này, thấy nó thông minh lại giản dị, ở nhà hiếu thảo ngoan ngoãn, lại có học thức. Nên ta đã bảo cô ấy lên nhà mình làm bảo mẫu, trả trước cho con bé một khoản tiền lương để lấy phí phẫu thuật cho bố. Đến đây cũng được hai tháng rồi, làm việc chăm chỉ lắm.
Mặc dù trong nhà có robot lau nhà, bưng trà rót nước đủ cả. Nhưng robot thì ta dùng chẳng quen tẹo nào. So với con người còn kém một chút sức sống, hơn nữa không chủ động làm việc được. Mỹ Mỹ đến đây, có lúc còn đi mua sắm, chuyện trò với mẹ.”
“Vậy cũng tốt.”
Trần Mặc kéo Tiểu Ngư ngồi xuống ghế sofa trong đại sảnh.
“Về ngày cưới, bọn ta đã tìm thầy xem rồi, xem được sáu ngày tốt. để cho các ngươi chọn lấy một ngày, các ngày trên đều là ngày theo âm lịch.”
Trần Sơn Hà lấy ra một tờ giấy đỏ rồi đưa cho hai người, trên tờ giấy có viết sáu ngày tháng bằng chữ thảo rất đẹp mắt.
Trần Mặc nhận lấy giấy, nhìn những ngày tháng rồi nói: “Vậy thì chọn ngày 16 tháng 4 đi, ngày này khá là đặc biệt. Tiểu Ngư, ngươi thấy thế nào?”
“Cũng tốt đấy.”
Tiểu Ngư nhìn lịch trên điện thoại rồi gật đầu.
“Vừa rồi ta có cược với ba ngươi bọn họ, đoán rằng các ngươi sẽ chọn ngày này, hóa ra là đúng y như vậy.”
Trương Dương cười nói.
“Nếu ấn định ngày lành tháng tốt rồi thì bọn ta thông báo cho ba mẹ Tiểu Ngư nhé. Về phong tục kết hôn của hai bên, bọn ta cũng đã bàn bạc thống nhất xong xuôi, những việc này các ngươi không cần lo lắng nữa đâu. Tiếp theo, các ngươi nghĩ xem muốn mời bao nhiêu bạn bè, rồi chuẩn bị thiệp cưới là được.”
Trần Sơn Hà nói.
“Bố, về vấn đề thiệp mời và tiệc cưới, hãy chuẩn bị danh sách những người thân và bạn bè trong gia đình trước đã, đến lúc đó thì bảo đơn vị tổ chức đám cưới để họ cùng xử lý. Thêm nữa là nhà bên Hương Lư Than cùng đã nhập trạch rồi, sau khi kết hôn, ta và Tiểu Ngư sẽ chuyển đến đó sống.”
“Ừ, chuyện này tốt đấy, vừa hay song hỉ lâm môn.”
Mẹ Trần mỉm cười, viết chân chim nơi khóe mắt mang đầy vẻ vui sướng.
“Còn hơn hai tháng nữa là đến ngày cưới của các ngươi rồi. Hai ngươi cố gắng nỗ lực, tranh thủ đón thêm một tin vui.”
Dì Trân ngồi bên cạnh nhìn Trần Mặc và Tiểu Ngư.
Trong phút chốc, Tiểu Ngư ngượng ngùng đến mức không biết nên trả lời như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi