Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1004: Sự khiếp sợ của đoàn chuyên gia (1)

Đây đều là các chuyên gia đến từ các viện nghiên cứu khác nhau, bọn họ đã nhận lệnh của chính phủ để đi đến đây.
Sau khi nghe nói Trần Mặc nghiên cứu phát triển thành công một chiếc máy bay vũ trụ, chính phủ đã trưng cầu ý kiến của hắn, sau đó cử nhân tài đến tham quan Trung tâm Hàng Không Phi Kiến, nhưng mục đích thực sự là để học hỏi các công nghệ kỹ thuật hữu ích từ đây.
Thành Phi và Thẩm Phi vốn là các nhà thiết kế chính, đồng thời cũng là kỹ sư trưởng của công trình hàng không vũ trụ với nhiệm vụ đổ bộ mặt trăng. Ngoài ra, các chuyên gia còn lại đều là những kỹ thuật viên hàng đầu của các đội nhóm thiết kế tên lửa quốc phòng và máy bay dân dụng.
Mỗi một người đều đảm nhiệm các vị trí cao vời vợi, ngay cả Lý Thành Chi cũng phải đối đãi khiêm nhường với bọn họ. Mặc dù thế giới bên ngoài còn lạ lẫm với tên tuổi của đám người này, nhưng bọn họ đích thị là trụ cột vững chãi của ngành hàng không vũ trụ quốc gia.
“Các vị kỹ sư, mời đi theo ta.”
Một nhân viên dẫn theo một người máy bước lên nghênh đón nhóm chuyên gia. Khi trông thấy vô số viện sĩ và kỹ sư quyền cao chức trọng ở đây, hắn không biết nên xưng hô như thế nào, chỉ đành gọi chung là kỹ sư.
Ngược lại, các chuyên gia cũng không hề bài xích danh xưng “kỹ sư” này.
“Đây là người máy.”
Một vài kỹ sư chưa từng tiếp xúc với người máy thông minh, nên khi nhìn thấy người máy bên cạnh nhân viên, bọn họ liền bày ra vẻ mặt vô cùng thích thú.
Bọn họ đều biết rằng công nghệ chế tạo người máy của tập đoàn Kiến Hành Quân là độc nhất vô nhị, đến khi nhìn thấy tận mắt thì quả nhiên danh bất hư truyền.
"Dự án Lăng Tiêu của chúng ta cũng có sự tham dự của người máy. Hiện tại, một người máy thông minh đang thường trú tại trạm không gian Lăng Tiêu, nó có thể thay thế các phi hành gia vũ trụ hoàn thành rất nhiều công việc nguy hiểm, tính năng nhiều vô số kể."
Một kỹ sư của hạng mục hàng không vũ trụ cho biết.
Trong lúc trò chuyện, cả nhóm ngồi lên xe tự lái của Trung Tâm Hàng Không Phi Kiến để đi đến kho chứa máy bay.
"Đã lâu không gặp."
Khi nhìn thấy Trần Mặc, Lý Thành Chi liền bắt tay chào hỏi đơn giản với hắn.
"Để ta giới thiệu với ngươi, người này là Viện sĩ Hoa Hưng, kỹ sư trưởng của dự án Lăng Tiêu. Vị này là Viện sĩ Trương Kiếm Phong, nhà thiết kế chính của dự án Hằng Nga. Còn đây là Viện sĩ Dương Nguy, nhà thiết kế máy bay của tập đoàn Thành Phi.”
Dưới sự giới thiệu của Lý Thành Chi, Trần Mặc chào hỏi từng người một.
Họ đều là những nhân vật cấp đại thần với độ tuổi trung bình xấp xỉ 40. Đối với những người nghiên cứu khoa học, độ tuổi này chính là giai đoạn đỉnh cao của bọn họ.
Trần Mặc đương nhiên biết rõ mục đích bọn họ đến đây là gì.
Trước đây, hệ thống công nghiệp trong nước vẫn còn kém phát triển, chỉ có thể học tập những thứ nhỏ nhặt, tích lũy từng chút một, sau đó mới đạt đến thành tựu to lớn như ngày hôm nay. Nhờ đó, Trung Quốc cũng trở thành quốc gia có nền công nghiệp tiên tiến nhất thế giới.
Cho đến hiện tại, nhiều quốc gia trên giới luôn đề phòng những nhân viên nghiên cứu của Trung Quốc, bởi vì bọn họ sợ đám người này sẽ “mang thai” của các kĩ thuật của mình, sau đó sản sinh một vài ‘đứa con trai’ ở Trung Quốc.
Tuy nhiên, Trần Mặc không quan tâm đến điều đó.
"Kho chứa máy bay này không tồi."
Dương Nguy đứng ở cửa kho chứa máy bay, đưa mắt quan sát tình hình bên trong, hắn lờ mờ nhìn thấy vô số thiết bị máy móc khác nhau, nom có vẻ rất khủng bố.
“Nơi này vừa mới được xây dựng thôi, nhưng chúng ta cảm giác vẫn còn hơi nhỏ, cho nên đang chuẩn bị mở rộng thêm.”
Trần Mặc nói
Nghe thấy được lời này, tất cả viện sĩ chuyên gia đều trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.
Dương Nguy thì khỏi nói.
Ông ta đã tham quan tất cả các nhà máy sản xuất máy bay trong nước, cho nên có thể đánh giá diện tích nơi này không hề nhỏ một chút nào. Thậm chí Dương Nguy còn cho rằng, cũng chỉ có dây chuyền sản xuất oach tạc cơ H-20 của quốc gia mới có thể sánh được với kho chứa máy bay này.
(*) Oach tạc cơ H-20: chuyên cơ ném bom tàng hình của Trung Quốc.
Vậy mà Trần Mặc còn chuẩn bị mở rộng hơn nữa sao? Hắn muốn lớn đến mức nào chứ?
"Mời các vị đi theo ta."
Trần Mặc làm động tác xin mời, sau đó dẫn bọn họ tiến vào kho chứa máy bay.
Hít…
Ngay khi đoàn chuyên gia vừa nhìn thấy rõ khung cảnh trong kho chứa máy bay, âm thanh hô hấp dồn dập của bọn họ lập tức vang lên.
Khi nhìn từ bên ngoài, bọn họ chỉ ấn tượng bởi diện tích rộng rãi của kho chứa máy bay này, nhưng đến đi vào bên trong, bọn họ mới biết đến vô số điều kinh thiên động địa khác.
Tiên tiến.
Đây là lời nhận xét đầu tiên của bọn họ về nơi này.
Kho chứa máy bay của Trần Mặc tiên tiến hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Dây chuyền sản xuất hoàn toàn tự động, người máy xuất hiện ở khắp mọi nơi, mọi quy trình đều được vận hành theo trật tự, khiến ai nấy đều cảm giác mình đang đi lạc trong vương quốc người máy. Bọn họ cũng có thể nhìn thấy một số nhân viên kỹ thuật là con người, nhưng đám người này chỉ đảm nhận các công tác phụ trợ, giống như đang học tập kỹ thuật và hỗ trợ người máy hoàn thành một số công việc cần thiết.
Hiệu suất công việc của những người máy này nhanh hơn nhân công bình thường gấp vài lần, thậm chí lên đến mười lần, chẳng trách tốc độ sản xuất và nghiên cứu phát triển của tập đoàn Kiến Hành Quân lại kinh hoàng đến vậy
Mọi chuyên gia đều trợn tròn hai mắt, biểu cảm không thể tin nổi, thậm chí còn đố kị và căm hận.
Đây chỉ một góc của tảng băng chìm, nhưng cũng đủ để biểu lộ trình độ sản xuất hàng đầu của Kiến Hành Quân.
Nếu có thể, bọn họ hận không thể đem tất cả các thiết bị máy móc ở đây về cơ sở nghiên cứu của mình.
Lý Thành Chi cũng rất khiếp sợ.
Hắn đã quen biết Trần Mặc lâu như vậy, cũng đã từng đến thăm quan tòa nhà số một bên trong trụ sở chính của tập đoàn Kiến Hành Quân, nhưng hắn cũng không được quan sát cặn kẽ, cũng không hiểu lắm về các khái niệm kỹ thuật.
Vậy nên, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn được chứng kiến toàn bộ công nghệ sản xuất của Trần Mặc.
Hoàn toàn thông minh hóa, hoàn toàn cơ giới hóa.
Trần Mặc đã vận dụng công nghệ trí tuệ nhân tạo và người máy đến mức cực đoan.
Các chuyên gia và viện sĩ trong đoàn đều tự hào về vốn sống và kinh nghiệm của mình, nhưng khi tiến vào kho chứa máy bay này của Trần Mặc, bọn họ cảm giác giống như Già Lưu bước vào đại quan viên.
So với các công nghệ tại đây, thì những kỹ thuật tiên tiến trong não bọn họ không đáng để nhắc đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi