Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1315: Hắn ta rất thông minh

“Thiết bị đeo tay của các ngươi đã có sẵn 10000 tinh tệ, là đơn vị tiền tệ để giao dịch ở nơi đây. Các ngươi có thể mua sắm những vật phẩm cần thiết, nhưng sau khi tiêu hết thì phải tự tìm cách kiếm tinh tệ! Lát nữa, chúng ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho từng người, nhưng nếu các ngươi muốn sống trong môi trường tốt hơn thì cũng phải tự nghĩ cách. Ngoài ra, các ngươi sẽ được tiêm vaccine để ngăn ngừa các loại virus và khuẩn bệnh trên hành tinh này.”
Sanya ra lệnh một tên đội viên giải thích những tri thức thường thức cho đám sinh mệnh cấp thấp này, cũng không quan tâm tới việc các sinh vật chưa phát triển sang giai đoạn văn minh khoa học kỹ thuật có hiểu vaccine là gì hay không.
Sau đó, Sanya quay lại về phía đám người đã được chỉ định bởi Torrel, bao gồm Trần Mặc.
“Ngươi, ngươi, các ngươi, đi theo ta!”
Sau khi Sanya nói xong, hắn ta dẫn đám người Trần Mặc rời đi.
Trần Mặc lần đầu tiên bị người ta xách lên không trung, gió lớn xộc vào mũi khiến hắn có chút khó thở, nhiệt độ cũng bị hạ xuống rất thấp. May mắn thay, đối phương dường như cũng cố ý kiểm soát độ cao, để hắn vẫn có khả năng tồn tại trong khả năng chịu đựng.
“Sanya, giáo sư chú ý đến những sinh mệnh cấp thấp này à?”
Trên đường đi, một đội viên tên là A Tông cố ý nhìn Trần Mặc và những người khác đang được khiêng đi.
“Giáo sư đánh giá cao bọn họ, chúng ta cũng phải chú ý tới bọn họ! Nghiên cứu của giáo sư có liên quan tới địa vị của cả chúng ta, một khi hắn thành công, toàn bộ cư dân thuộc nền văn minh Tam Nhãn sẽ thu được lợi ích vô tận!”
Sanya lạnh lùng đáp.
“Vừa tới đây liền tiến vào học viện Thanh Thủy sao? Bọn họ mới chỉ là sinh vật trí tuệ cấp đỏ, vậy mà đã vào được học viện Thanh Thủy? Đó là học viện hàng đầu trên hành tinh này, nơi quy tụ tất cả những sinh mệnh ưu tú nhất, bọn họ có năng lực đó sao?”
“Giáo sự đã tính toán rồi.”
“Được thôi.” A Tông không hỏi nữa.
Sau khi bay khoảng 20 phút, Trần Mặc hạ cánh trước một toà nhà, vài người khác được đưa tới chỗ khác. Vừa rồi, hắn nhìn từ không trung, phát hiện khu vực này được bao quanh bởi một bức tường dài, diện tích sánh ngang với một thành phố trên Trái Đất.
“Đây là học viện Thanh Thủy, bắt đầu từ bây giờ, ngươi sẽ là thành viên của học viện Thanh Thủy! Ngươi có thể báo danh cho bản thân sau 2,5 giờ (5 giờ) nữa. Đây là liều vaccine có thể giúp ngươi miễn dịch trước các bệnh do virus và vi khuẩn trên hành tinh này gây ra.”
Sanya lấy ra một máy khúc xạ, đâm vào đùi của Trần Mặc rồi cất cánh bay xa.
Học viện Thanh Thủy là cơ quan tối cao trên hành tinh này, đối với trình độ của sinh vật cấp đỏ và vàng trong vũ trụ, kiến thức ở đây đủ để họ học cả đời.
Sanya hiểu rõ, phải là sinh mệnh rất thông minh mới có thể khiến giáo sư trực tiếp sắp xếp vào học viện Thanh Thủy. Dù sao đi nữa, xét sự điềm tĩnh và phong độ mà Trần Mặc thể hiện, hắn ta cũng nhận ra sự khác biệt giữa sinh mệnh này đối với những kẻ khác.
Tới lúc Sanya đi rồi, Trần Mặc vẫn khó hiểu.
Đối phương không hạn chế sự tự do của hắn, không làm bất kỳ thí nghiệm nào trên người hắn, không tiêm cho hắn bất kỳ loại thuốc nào ngoại trừ một liều vaccine.
Điều này không thể không làm cho Trần Mặc phải suy nghĩ về mục đích của đối phương khi cố bắt giữ hắn.
Hắn tưởng chuyến đi này sẽ là dữ nhiều lành ít, nhưng bây giờ ít nhất đã nhìn thấy hy vọng thoát khỏi hành này và trở lại Trái Đất, chỉ là hắn không biết mình rốt cuộc thời gian ở Trái Đất đã trôi qua bao lâu rồi.
Nghĩ đến những lo toan về gia đình và Trái Đất, Trần Mặc nắm chặt tay.
Sau khi bị ném tới hành tinh kỳ lạ này, hắn không có gì trên người, vòng tay nano cũng không còn, ngay cả quần áo cũng không xuất phát từ địa cầu, muốn thoát khỏi hành tinh này trong thời gian ngắn là điều không thực tế.
Muốn trốn thoát thì phải có kế hoạch tốt, nếu không thì chẳng khác nào đi chết.
Một lúc lâu sau, Trần Mặc dần trở lại vẻ bình tĩnh như xưa, hắn bắt đầu ngắm nhìn xung quanh.
Khác với kiến trúc ở Trái Đất, toà nhà phía trước Trần Mặc rất lớn, chiếu cao khoảng mười lăm mét, nhưng lại chỉ có hai tầng, bên cạnh có một nhà kho lớn.
Về phong cách kiến trúc, Trần Mặc không thể nói đó là phong cách gì, nhưng chắc chắn không phải phong cách Châu u hay kiến trúc retro ở Trái Đất.
Đến đâu thì hay đến đó.
Hiện tại, Trần Mặc muốn ổn định cuộc sống, vừa tìm hiểu với tình huống trong vũ trụ, vừa lên kế hoạch trốn thoát.
Hắn không thuộc về hành tinh xa lạ này, cũng không muốn giam cầm cả đời bởi một nền văn minh ngoài hành tinh, cảm giác này tựa như như một con khỉ đột trong vườn thú, được giữ lại để các nhà nghiên cứu quan sát tìm hiểu.
Rất nhanh sau đó, Trần Mặc đã làm quen với nơi này, vì chán ngán nên hắn làm quen với các phương tiện di chuyển ở đây.
Hắn được trang bị một chiếc mô tô phản trọng lực, hình dáng giống hệt như mô tô trên biển, nhưng thiết kế có vẻ ngầu lòi hơn, mang hơi hướng của công nghệ tương lai.
Học viện này khá lớn, tựa như một thành phố lớn, cho nên phương tiện giao thông là vật phẩm không thể thiếu của mỗi người.
May mắn thay, chiếc mô tô này đi kèm với sách hướng dẫn, cộng với bản âm thanh điện tử, Trần Mặc có thể biết được các chức năng ở vị trí nào nhờ máy phiên dịch.
Sau khi làm quen với các chức năng, Trần Mặc cẩn thận leo lên chiếc mô tô và bắt đầu tập lái.
Hắn mất một giờ để làm quen với nó, và mất khoảng hai giờ để hoàn toàn lái thành thạo.
Công nghệ chống trọng lực là công nghệ hắn vừa chuẩn bị phát triển trên Trái Đất, không ngờ nó đã có sẵn ở đây rồi.
Năm tiếng sau.
Trần Mặc lái chiếc mô tô vừa làm quen, huýt sáo đi về hướng văn phòng đăng ký của học viện Thanh Thủy trên bản đồ.
“Hắn ta rất thông minh, không cần bất kỳ giáo dục hay giúp đỡ gì mà đã thành thạo việc lái mô tô rất nhanh!”
Trong một viện nghiên cứu của nền văn minh Tam Nhãn ở thành phố Nguyên Điểm, Torrel quan sát hình ảnh Trần Mặc đang lái xe trên màn sáng.
Sanya đứng bên cạnh cũng gật đầu đồng ý, những sinh vật trí tuệ khác vào học viện Thanh Thủy với Trần Mặc còn chưa biết đó là cái gì, Trần Mặc đã nắm được kỹ thuật lái xe.
“Có cần xếp hắn ta vào đối tượng chú ý trọng điểm không?” Sanya hỏi.
“Ừ, chúng ta cứ xem biểu hiện của hắn ta ở học viện Thanh Thủy trước đã, ta cũng đồng thời đang nghiên cứu gen của hắn ta, tìm kiếm quá trình tiến hoá của hắn ta từ cấp độ đỏ cho đến hiện tại.”
“Tại sao không để hắn ta giao phối với những người đồng loại khác, sinh sôi ra nhiều nhân loại hơn nữa?”
“Còn chưa tới bước kia!” Torrel lắc đầu.
“Nhớ kỹ, chúng ta không thể để hắn ta bỏ mạng ở ngôi sao Thanh Thủy, cứ để hắn ta tự do hoạt động, bởi vì việc bắt giữ sẽ gây ra những ảnh hưởng không tốt cho não bọ. Sinh mệnh này rất thông minh, là đối tượng thí nghiệm mà ta luôn mong muốn! Ta có cảm giác, hắn ta chính là thu hoạch lớn nhất của ta trong hành trình Laniakea vừa qua.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi