Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 430: Có tình nguyện hay không?

Nhìn thấy lọ thuốc, sự nghi hoặc trong mắt bốn người lại tăng lên.
"Đây chính là cơ hội mà ta cho các ngươi. Lọ thuốc này là sản phẩm mới nhất mà ta vừa nghiên cứu, gọi là thuốc phát triển tiềm năng cơ thể con người. Nó là một loại tác nhân của tế bào, có tác dụng cường hoá sức mạnh và phát triển tiềm năng của con người. Các ngươi đã từng xem phim Đội trưởng Mỹ rồi đúng chứ? Nó tương tự như loại thuốc mà Steve Rogers đã sử dụng. Tuy nhiên, tác dụng của nó không phóng đại như trong phim, nhưng nó vẫn có giúp tốc độ và phản xạ của các ngươi được nâng cao không ít."
Cả bốn người cùng hít vào một hơi lạnh, ánh mắt lên hiện lên một tia không thể tin được.
Tác dụng của loại thuốc này quá khó tin, bọn họ tưởng nó chỉ tồn tài trong những bộ phim khoa học viễn tưởng.
Nhưng Trần Mặc cũng không có vẻ đang lừa gạt bọn họ!? Dù sao đi nữa, lừa bọn họ cũng không mang lại ích lợi gì cho hắn.
"Không cần phải nghi ngờ về tính xác thực của thuốc."
Trần Mặc nói: "Sau khi ký kết hợp tác cùng với phía chính phủ, ta đã đến thủ đô để thực hiện một cuộc thí nghiệm lâm sàng để chứng minh hiệu quả của loại thuốc."
Vương Hải gật đầu.
Hắn ta là người đi theo Trần Mặc trong chuyến đi thủ đô lần trước, nhưng sau khi đến nơi thì hắn cũng chỉ ngồi một chỗ chờ đợi chứ không biết Trần Mặc đi đâu hay làm gì.
Vậy nên, Vương Hải rất tin tưởng lời nói của Trần Mặc.
"Đã có kết quả thí nghiệm lâm sàng. Theo như số liệu có được thì loại thuốc không có tác dụng phụ, hiệu quả phát triển tiềm năng của nó cũng đã diễn ra như dự đoán."
Trần Mặc tiếp tục nói: "Vậy nên, lần này ta gọi các ngươi qua đây….."
Mấy người bọn họ đều lên tinh thần, Trần Mặc nhất định sẽ không vô duyên vô cớ nói cho bọn họ những chuyện này. Những lời tiếp theo của hắn chắc chắn rất quan trọng.
Bọn họ đang nghĩ đến một khả năng về "cơ hội" mà Trần Mặc đã nói.
"Vương Hải là người theo ta lâu nhất, mà các ngươi lại là người mà hắn đưa về để trở thành vệ sĩ của ta. Thế nên, ta vô cùng tín nhiệm các ngươi, ngược lại, năng lực của các ngươi được tăng lên thì cũng có lợi cho ta."
Trần Mặc đặt lọ thuốc lên bàn, sau đó quét mắt liếc nhìn bốn người.
"Vừa nãy giáo quan Lý đã xác nhận rằng ta có đủ tư cách để sử dụng loại thuốc này. Vậy nên, ta muốn hỏi các ngươi, có tình nguyện sử dụng loại thuốc này để phát triển tiềm năng của mình hay không?"
Sau khi nói xong, bầu không khí trong phòng làm việc rơi vào im lặng.
Bốn người Vương Hải, Bạch Trân Châu, Hắc Ưng và A Nam quay sang nhìn nhau.
Đây tất nhiên không phải là chuyện nhỏ, bọn họ đang mang cơ thể của mình ra đánh cược, vì nếu không thành công thì hậu quả sẽ rất kinh khủng. Dù sao đi nữa, liệu có ai nguyện ý mang cơ thể mình ra để thí nghiệm bừa bãi?
"Loại thuốc này sẽ không làm biến đổi gen. Các ngươi có thể trở về suy nghĩ thật kỹ rồi hẵng cho ta câu trả lời thuyết phục."
Trần Mặc nói.
"Ta tham gia."
Vương Hải mở lời.
"Ta cũng tham gia."
Hắc Ưng đồng ý theo.
"Ta cũng tham gia."
Bạch Trân Châu và A Nam, hai người cũng đồng thời đồng ý.
Bốn người đều nhận thức được, đây quả thực là một cơ hội hiếm có khó tìm.
Bọn họ xác định giáo quan Lý đã từng đến đây, thân làm nhân viên an ninh, bọn họ đều biết mặt những vị khách quan trọng.
Nếu cấp trên đã cho phép Trần Mặc sử dụng loại thuốc này, thì nó chắc chắn sẽ không có tác dụng phụ. Bọn họ đều đã từng ở trong quân đội, đương nhiên biết rõ tác phong làm việc của các vị lãnh đạo. Một khi cấp trên đồng ý cho sử dụng thứ gì đó, thì công nghệ của nó dường như là đã được hoàn thiện.
Trần Mặc gọi bọn họ đến đây, chứng tỏ hắn vô cùng tin tưởng bọn họ.
Mặc dù có những nguy hiểm nhất định, nhưng rủi ro và cơ hội luôn tồn tại song song với nhau, cầu phú quý trong nguy nan. Nếu như bỏ qua cơ hội lần này, bọn họ sẽ không còn cơ hội nào nữa về sau.
Bốn người đều là các cựu bộ đội đặc chủng, nên bọn họ vẫn còn máu phiêu lưu từ trong xương tủy,
Câu trả lời của bốn người cũng không nằm ngoài ý muốn của Trần Mặc, hắn lập tức ra lệnh cho robot trợ lý in bốn tập tài liệu rồi đưa cho bốn người.
"Một khi ký thỏa thuận tự nguyện này thì coi như các ngươi đã xác nhận tham gia. Trước khi ký xuống, các ngươi có thể trở về nhà rồi suy nghĩ thật kỹ, còn sau khi ký rồi thì sẽ không thể rút lui được nữa."
Không ai chần chừ mà cầm bút lên rồi ký tên của mình vào trong bản thỏa thuận.
"Các ngươi cứ quay về chờ thông tin, sau khi chuẩn bị xong ta sẽ thông báo cho các ngươi. Ta không phải là người tiêm thuốc cho các ngươi đâu. Đến lúc đó, các ngươi sẽ phải làm việc với phía chính phủ."
"Được."
Bốn người đồng ý rồi xoay người đi ra ngoài.
"Vương Hải, hình như ngươi rất tin tưởng chủ tịch."
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Trần Mặc, Bạch Trân Châu mở lời.
"Nói thừa, các ngươi thì không tin sao?"
Vương Hải bực mình nói.
"Tin tìn có tin, nhưng thứ kia thì có hơi mơ hồ."
A Nam xen vào.
Nếu như bọn họ không tin Trần Mặc thì cũng sẽ không do dự mà ký xuống thỏa thuận như thế. Nhưng khi ngẫm lại mọi chuyện, bọn họ vẫn cảm thấy loại thuốc đó có chút mơ hồ.
Loại thuốc này chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng, rất khó có thể tưởng tượng được nó lại xuất hiện ở ngoài đời thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi