Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 593: Tiểu Ngư thích là được

Bọn họ nhìn thấy một số loại máy móc và đội ngũ robot thông minh đang tổng hợp chất liệu sợi bên trong phòng thí nghiệm. Đây chính là nơi sản xuất Sợi Ảo Mộng, ngoài các máy móc tổng hợp Sợi Ảo Mộng, nơi này còn có máy dệt váy cưới theo công nghệ kỹ thuật dệt liền mạch tương tự kỹ thuật 3D U-Knit.
Trần Mặc đi xuyên qua phòng thí nghiệm, sau đó đứng trước một cái cửa lớn: "Váy cưới ở bên trong này."
Tiểu Ngư nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn đó, thần sắc có chút hồi hộp. Cô chưa từng nhìn thấy chiếc váy cưới mà Trần Mặc thiết kế cho mình bao giờ, vì lẽ đó, cô ấy thậm chí còn không biết rằng phòng thí nghiệm này đang chế tạo váy cưới.
Giờ sắp được xem váy cưới rồi, tim đập thình thịch trong lồng ngực, Tiểu Ngư vừa hồi hộp lại vừa vô cùng mong chờ. Cô rất muốn biết chiếc váy cưới được thiết kế bởi người cô yêu thương nhất rốt cuộc sẽ như thế nào.
“Anh rể, mau mở ra đi, ta sắp không thể chờ được nữa rồi này.”
Tiểu Man nắm chặt hai tay rồi nói.
"Được."
Trần Mặc vặn nắm cửa rồi nhẹ nhàng đẩy ra.
Một căn phòng lớn độc lập hiện ra trước mặt mấy người họ, đèn đóm bên trong đã được bật sẵn.
Một ma nơ canh ở chính giữa chiếc tủ kính, trên người nó chính là chiếc váy cưới đã được mong mỏi từ lâu của Tiểu Ngư.
Chiếc váy cưới là có màu trắng tinh khôi, kiểu dáng đơn giản mà thanh lịch. Dưới ánh đèn, chiếc váy cưới phát ra ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt, tựa như một giấc mộng mị, quý phái mà thoát tục.
"Chao ôi, đẹp thế."
Khi Tiểu Man nhìn thấy chiếc váy cưới trong tủ kính, cô đã kinh ngạc thốt lên, hai mắt lấp lánh những vì sao, hào hứng nhìn chiếc váy cưới trong tủ kính. Nếu không phải vì có tủ kính ngăn cách, cô có lẽ đã nhảy bổ vào đó.
Triệu Mẫn thì đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy chiếc váy cưới này, cô vẫn không khỏi ghen tị.
Đã rất nhiều lần khi Trần Mặc đi vắng, cô ấy đã tự mình đến xem chiếc váy cưới này, thầm hy vọng mình có thể mặc lên người mình và gả cho người mình thích, nhưng tiếc rằng điều đó không thể thực hiện được.
Chiếc váy cưới này có thể nói là chiếc váy cưới trong mơ của bất kỳ người phụ nữ nào. Ngay cả một người phụ nữ mạnh mẽ như cô ấy cũng khó lòng cưỡng lại được sự cám dỗ đó.
Tiểu Ngư quả là một cô gái may mắn.
Triệu Mẫn nhìn Tiểu Ngư bằng ánh mắt ghen tị, chỉ có con cưng của Thượng Đế mới có thể may mắn như vậy, cô ấy đã có được mọi thứ mà mọi phụ nữ trên thế giới này mong cầu.
“Đây là váy cưới của ta sao?”
Tiểu Ngư có chút ngây người khi nhìn chiếc váy cưới trong tủ kính.
"Đúng vậy, ta phải mất rất nhiều công sức mới hoàn thành được đấy, ngươi có thích không?"
“Cảm ơn ngươi, ông xã.”
Tiểu Ngư nhào vào vòng tay của Trần Mặc, sau đó bật khóc vì vui sướng.
Đối với người mình yêu nhất, Tiểu Ngư luôn lựa chọn tin tưởng vô bờ bến và không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì. Khi Trần Mặc nói rằng hắn sẽ đích thân thiết kế váy cưới cho cô, cô đã tin vào điều đó. Dù cho đó chỉ là một chiếc váy cưới giản đơn, cô cũng sẽ mặt nó và xuất hiện trong buổi lễ trọng đại nhất của cuộc đời mình.
Tiểu Ngư đã tưởng tượng ra diện mạo chiếc váy cưới của mình không biết bao nhiêu lần.
Lúc này, cô biết rằng mọi sự kỳ vọng và tin tưởng đều là xứng đáng. Chiếc váy cưới này đã chứng minh cho cô thấy tình yêu vô bờ bến của Trần Mặc dành cho mình.
Cả Triệu Mẫn và Tiểu Man đều nhìn hai người bọn họ với ánh mắt ngưỡng mộ, sau đó giữ im lặng, tránh làm phiền đến họ.
"Ngươi khóc thảm thương như vậy, chắc là chê váy cưới quá xấu rồi? Nếu đã không thích, vậy ta sẽ vứt nó đi, thiết kế lại một bộ mới nhé.”
Trần Mặc vừa nói vừa vỗ vỗ lưng Tiểu Ngư.
"Không phải, không xấu, ngươi không được vứt, đó là váy cưới của ta.”
Nghe nói Trần Mặc sắp vứt chiếc váy cưới, Tiểu Ngư thoáng chốc đã trở nên nôn nóng, cô vội vàng thoát khỏi vòng tay của Trần Mặc, thậm chí còn quên cả khóc.
Hì hì…
Nhìn thấy Tiểu Ngư hai mắt đẫm lệ, dáng vẻ vừa vui mừng vừa nôn nóng, Triệu Mẫn và Tiểu Man không thể kìm được nữa mà phá lên cười.
"Khốn nạn, dám giễu cợt ta."
Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy ý cười của Trần Mặc, còn có tiếng cười của chị Triệu và Tiểu Man bên cạnh, Tiểu Ngư vừa bực mình vừa xấu hổ, vươn tay nhéo nhéo eo của Trần Mặc.
“Này… Ngươi có muốn thử váy cưới không?”
Vẻ mặt Trần Mặc méo mó vì đau đớn, vội vàng chuyển chủ đề.
"Muốn."
Quả nhiên, Tiểu Ngư buông ngón tay ra, đi về phía tủ kính với vẻ phấn khích hiện rõ trên khuôn mặt.
Trần Mặc, người đã thành công thoát khỏi móng vuốt sắc bén của vợ mình, hắn xoa nắn phần eo đang đau nhức, tâm tình có chút khiếp đảm, sau đó bước đến bên cạnh tủ kính rồi nhấn nút.
Tủ kính thủy tinh từ từ hạ xuống, chiếc váy cưới Ảo Mộng cũng được bày ra trước mắt ba cô gái.
Tiểu Man đưa tay sờ một cách cẩn thận, gương mặt mang theo vẻ vô cùng kinh ngạc nói: "Chị, xúc cảm mịn mạng như da em bé vậy.”
“Chiếc váy cưới này được làm từ một loại chất liệu sợi kiểu mới do đích thân ta nghiên cứu, tên của nó là Sợi Ảo Mộng, sợi vải rất mềm và mịn, giống như làn da của một thiếu nữ.”
Trần Mặc giải thích.
"Còn là chất liệu mới tổng hợp đặc biệt nữa? Vậy chiếc váy này đáng giá bao nhiêu tiền vậy?”
Tiểu Man hỏi.
"Tiền không quan trọng, chỉ cần Tiểu Ngư thích là được."
"Ôi..."
Triệu Mẫn và Tiểu Man lộ ra vẻ buồn nôn, nhìn Trần Mặc đầy căm hận: "Bọn ta nghiêm khắc phản đối kiểu hành vi phát cơm chó như thế này của ngươi."
Tiểu Ngư mím môi cười.
“Phản đối không có tác dụng.”
Trần Mặc cười nhìn hai người bọn họ, xoay người nói: “Tiểu Ngư, đi thử xem.”
"Vậy thì ngươi cũng phải đi ra ngoài đi. Ở đây không có phòng thay đồ. Hay là ngươi nghĩ Tiểu Ngư là vợ ngươi, cho nên muốn nhìn cô ấy thay váy luôn? Ngươi cũng không phải chưa từng nhìn qua đúng không? Hay ngươi lại giúp Tiểu Ngư thay váy cưới với bọn ta đi.”
Triệu Mẫn tinh nghịch nhìn Trần Mặc.
"Được, ta đi ra ngoài."
Bị Triệu Mẫn trêu chọc đến cỡ đó, Trần Mặc xấu hổ sờ sờ mũi, đành xoay người rời khỏi phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi