Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 71: Về nhà

Tiểu Ngư ngồi đằng sau Trần Mặc, cả người cô đều dán lên lưng hắn.
"Sau khi ta về nhà, ngươi cũng trở về sớm một chút."
"Được."
Trần Mặc gật đầu: "Sau khi ngươi trở về, nếu nhớ đến ta thì hãy gọi điện thoại cho ta."
"Còn lâu mới nhớ ngươi, đồ tự luyến."
Tiểu Ngư đột nhiên ôm chặt lấy cánh tay của Trần Mặc: "Qua năm mới, ta có một bất ngờ muốn cho ngươi."
"Ngươi nói rồi đấy nhé, ta sẽ nhớ kỹ. Có thể nói trước cho ta biết điều bất ngờ đó là gì không?"
Trần Mặc hỏi.
"Tự ngươi nghĩ đi."
"Lần này về nhà, đừng để người thân bắt đi xem mắt nhé."
"Ngươi muốn chết hay là không muốn sống nữa?"
Tiểu Ngư bị Trần Mặc chọc cười, hung hăng vỗ mạnh vào lưng hắn: "Đi xem mắt cũng tốt, tìm một người cao hơn ngươi, giàu hơn ngươi, đẹp trai hơn ngươi."
"Người cao hơn ta thì có rất nhiều, nhưng đẹp trai hơn ta thì không dễ tìm như vậy đâu."
"Không biết xấu hổ."
Tiểu Ngư ghé vào lưng Trần Mặc cười khanh khách không ngừng: "Ta đây sẽ tìm một người có tiền hơn ngươi."
"Có nhiều tiền hơn ta, chỉ sợ càng khó tìm."
"Vậy xin hỏi ngươi là triệu phú hay là tỷ phú đây?"
"Có ngươi là đủ rồi, ngươi là vô giá, cho bao nhiêu tiền cũng không bán."
Trần Mặc cười ha hả. Nghe xong câu này, khuôn mặt của Tiểu Ngư trở nên đỏ bừng trong nháy mắt , cô ghé vào lưng Trần Mặc, nở nụ cười ngọt ngào: "Ta phát hiện ngươi càng ngày càng biết thả thính nha, tự dưng lại nói chuyện buồn nôn như vậy. Ngươi cũng nói những lời này với các cô gái khác sao?"
"Làm sao có thể, ta chỉ nói với ngươi thôi."
"Không biết xấu hổ."
Trên đường gió lạnh nên Trần Mặc đi khá chậm, lúc tới nhà ga thì mặt mày đều đông cứng. Tiểu Ngư ngồi đằng sau nên không sao cả, khuôn mặt cô chỉ hơi đỏ hồng.
Sau khi lấy vé xong, hai người lập tức đi vào phòng chờ.
"Còn mười phút nữa mới lên xe, may ghê vừa kịp lúc."
Tiểu Ngư nhìn đồng hồ, lấy một cái khăn quàng cổ hai màu đen trắng từ trong túi, sau đó trực tiếp quàng lên cổ Trần Mặc: "Tặng cho ngươi món quà này, khi trở về nhớ cẩn thận một chút, đừng để bị lạnh, ta đi trước."
"Về đến nhà gọi nhớ điện thoại cho ta."
Sau khi Tiểu Ngư kiểm tra vé rồi lên xe, Trần Mặc quay về trường học, đưa xe máy lại cho Lý Nhược Hi rồi mới trở lại phòng trọ. Lúc này đã là ban đêm, hắn tắm giặt đơn giản xong, lập tức mở máy tính ra, tiếp tục công việc còn bỏ dở hôm nay.
….
….
Rất nhiều người đều lo lắng sự phát triển của trí tuệ nhân tạo sẽ khiến thế giới trở nên hỗn loạn. Một số người còn lo lắng trí tuệ nhân tạo sẽ khống chế thế giới giống như trong phim điện ảnh, họ thậm chí còn hô hào từ bỏ việc nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo. Tuy nhiên, trí tuệ nhân tạo đang là xu hướng phát triển công nghệ trong tương lai, tất nhiên sẽ không có quốc gia nào từ bỏ việc nghiên cứu trí tuệ nhân tạo vì ý kiến của thiểu số.
Ngày hôm sau, Trần Mặc ăn mặc chỉnh tề, quàng chiếc khăn quàng cổ mà Tiểu Ngư tặng, rời khỏi căn phòng cho thuê.
Triệu Mẫn lúc này đang ngồi ở trong văn phòng xử lý văn kiện. Cửa ải cuối năm đã gần đến, mọi chuyện cũng trở nên bình đạm hơn rất nhiều.
Tuy rằng trước đó công ty đã bị cản trở khá nhiều, nhưng nhờ có những đối sách kịp thời nên hiện tại đã bình ổn lại, chỉ còn vài con tép riu căn bản không thể gây sóng gió gì được nữa. Hiện tại công ty đang trong thời kì phát triển tốc độ cao, quy mô của công ty đang không ngừng mở rộng, đến lúc đó chắc chắn sẽ phát sinh thêm nhiều chuyện phiền phức.
"Tổng giám đốc Triệu, có một vị tiên sinh tìm ngươi."
Khi Triệu Mẫn đang xử lý tài liệu, một nhân viên gõ cửa đi vào.
"Cho hắn vào đi."
Triệu Mẫn buông tài liệu trong tay xuống, xoa xoa hàng chân mày, cô vừa mới ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Trần Mặc mặc một bộ quần áo thường ngày, đeo khăn quàng cổ đi vào.
Sau khi nhìn thấy Trần Mặc, trên khuôn mặt của Triệu Mẫn tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Chủ tịch, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây hay sao? Ngươi cũng đến công ty à?"
Từ khi công ty thành lập đến bây giờ, số lần Trần Mặc đến đây có thể đếm trên đầu ngón tay. Cho tới bây giờ, các nhân viên của công ty cũng không biết rốt cuộc vị chủ tịch này có dáng vẻ như thế nào, thậm chí ngay cả các quản lý phòng ban cũng chưa từng gặp qua hắn.
Triệu Mẫn cũng không ngờ rằng hôm nay Trần Mặc lại đến.
"Ngươi mặc bộ quần áo này trông rất đẹp trai."
Cô đánh giá hắn một chút.
"Cám ơn."
Trần Mặc ngồi xuống sô pha: "Ta chuẩn bị về nhà một chuyến, nên đến xem tình hình của công ty như thế nào."
"Tới rất đúng lúc."
Triệu Mẫn nở nụ cười, đưa tài liệu trên bàn cho Trần Mặc: "Báo cáo tài chính của công ty, ngươi xem xem, còn có phản hồi của thị trường cùng với tình hình tiêu thụ của Mắt Hồ Điệp."
Trần Mặc lật qua xem một chút rồi trả lại Triệu Mẫn: "Hiện tại công ty đã đi vào quỹ đạo rồi đúng không?"
"Đang trong thời kỳ phát triển tốc độ cao, ta đã thuê mười tầng cao nhất của tòa nhà Phượng Hoàng để làm khu văn phòng tạm thời của công ty. Văn phòng và phòng thí nghiệm của ngươi ở trên tầng cao nhất. Năm sau chắc là có thể làm xong."
"Ừm."
Trần Mặc gật đầu: "Lần này ta đến là để nhìn xem tình hình của công ty, hiện tại xem ra cũng không tệ lắm. Cửa ải cuối năm sắp đến, ngươi lấy hai triệu ra làm phần thưởng cuối năm cho nhân viên đi, phân phát như thế nào thì tự ngươi quyết định."
"Thật là một ông chủ tốt."
Triệu Mẫn lộ ra một nụ cười tươi: "Ta thay bọn họ cám ơn ngươi."
"Nếu không còn việc gì thì ta đi về trước, ngươi có việc thì gọi điện thoại liên hệ ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi