Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 76: Kết cấu ban đầu của trí tuệ nhân tạo? (1)

"Tiểu Ngư, ta đang ở chỗ tối qua đưa ngươi về, ngươi xuống đi, chúng ta ra ngoài chơi."
Sau khi trốn được dì Trân, Trần Mặc mới thở phào một hơi, lau mồ hôi Tiểu Ngư lúc này rất muốn cười ra tiếng, nhưng cô vẫn cố gắng nén lại.
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Ngư thay một bộ quần áo khác, sửa sang đơn giản một chút mới bước ra khỏi phòng. Vừa ra cửa đã nhìn thấy dì Trân đang ngồi rầu rĩ.
"Tiểu Ngư, thằng cháu kia của dì có việc gấp nên vừa đi rồi. Lần sau dì lại giới thiệu nó cho ngươi làm quen."
"Không sao đâu dì Trân. Dì cho ta phương thức liên lạc, ta sẽ tự liên hệ với hắn."
"À, được được được."
Dì Trân lập tức tươi cười trở lại: "Đây là số điện thoại của thằng bé, tên là Trần Mặc, còn đây là ảnh của nó."
"Rất đẹp trai ạ, lần sau ta nhất định phải gặp hắn."
Sau khi nhìn thấy bức ảnh của Trần Mặc, Tiểu Ngư mỉm cười.
"Thằng nhóc đó khá tốt, còn học cùng trường với cháu, hiện đang làm việc ở thành phố Tân Hải, hai đứa liên lạc với nhau nhiều chút, có gì còn có thể chăm sóc lẫn nhau."
"Nếu hắn đã có việc gấp, ta cũng hẹn bạn đi chơi, ta ra ngoài một chuyến."
Sau khi tạm biệt dì Trân, Tiểu Ngư liền rời đi. Khi cô nhìn thấy Trần Mặc, Tiểu Ngư lập tức bật cười, nghĩ tới dáng vẻ túng quẫn chạy trốn vừa rồi của hắn, cô thật sự nhịn không nổi.
"Có chuyện gì mà vui thế?"
Trần Mặc hỏi.
"Ngươi có tin vào duyên phận không?"
Tiểu Ngư khoác cánh tay Trần Mặc, hai người đi về phía đường lớn.
"Đương nhiên là tin rồi, nếu không thì sao ta gặp được ngươi."
Trần Mặc nói.
"Đúng vậy, chúng ta rất có duyên đó."
Nghĩ tới chuyện vừa rồi, Tiểu Ngư lại mỉm cười lần nữa.
.....
.....
Đêm giao thừa, chợ hoa sáng rực như ban ngày cùng pháo hoa đầy màu sắc đã làm cháy lên nỗi xúc động lớn nhất trong lòng người vào những giây phút cuối cùng trong năm. Thành phố về đêm tràn ngập niềm vui, xe cộ như dòng nước chảy liên tục, ánh đèn tựa như ngọn lửa đan xen vào nhau thành một bức tranh động lòng người.
Thế giới bên ngoài náo nhiệt mà đặc sắc.
Trần Mặc nhìn vào máy tính trước mặt, tốc độ gõ bàn phím vẫn nhanh như thường lệ. Dòng code trên máy tính không phải viết bằng ngôn ngữ lập trình mọi người quen thuộc mà chính là ngôn ngữ lập trình chữ Hán.
Sau khi đưa Tiểu Ngư đi chơi và gặp gỡ bạn học cũ hai ngày nay, Trần Mặc đã tiễn cô về nhà ăn Tết. Hắn không hiểu sao, mỗi lần Tiểu Ngư nhìn mình, cô lại nở nụ cười khó hiểu.
Sau khi Tiểu Ngư về nhà, Trần Mặc không còn việc gì phải đi ra ngoài, cho nên vô cùng nhàn rỗi. Trong khoảng thời gian này, hắn chỉ ở nhà để cống hiến hết mình cho việc phát triển trí tuệ nhân tạo.
Chớp mắt đã hơn nửa tháng trôi qua!
Tạch tạch!
Nhấp chuột một cái, Trần Mặc nhìn lời thông báo thành công đang hiển thị ở trên màn hình, lập tức dựa lưng lên ghế, thoải mái nở nụ cười.
Trần Mặc sau khi nghiên cứu kỹ kỹ thuật [Phát triển trí tuệ nhân tạo ở trình độ thấp] và quen thuộc với ngôn ngữ lập trình chữ Hán, hắn lập tức bắt tay vào việc phát triển trí tuệ nhân tạo (AI). Kể từ đó cho đến nay đã được gần một tháng, rốt cuộc thì việc xây dựng kết cấu cơ bản đã được hoàn thành ngay trong đêm giao thừa này. Sau khi xây dựng kết cấu ban đầu, tiếp theo chúng là việc hoàn thiện chúng!
Trần Mặc lưu lại mã nguồn AI được viết bằng chữ Hán, sau đó nằm trên giường rồi tiến vào trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật. Mục đích của hắn chính là để thư viện tối ưu hoá kết cấu ban đầu này. Thường thì sau khi chia sẻ kỹ thuật, Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật sẽ giúp hắn tối ưu hóa các chi tiết, giúp tiết kiệm không ít công sức.
Sau khi mở sách ra, Thư Lão ngay lập tức xuất hiện trong thư viện.
“Thư Lão, chúc mừng năm mới.”
Vừa nhìn thấy Thư Lão, sắc mặt của Trần Mặc có chút nhẹ nhõm.
“Năm mới?”
Thư Lão cười: “Đây là lần đầu tiên ta cùng ngươi trải qua cái gọi là Tết nha. Quyền lựa chọn ngẫu nhiên mỗi tháng của ngươi còn phải năm ngày nữa mới có thể sử dụng. Lần này ngươi tiến vào đây là muốn chia sẻ kỹ thuật hay để trò chuyện?”
“Chia sẻ kỹ thuật.”
Trần Mặc nói.
“Ừm?”
Thư Lão điểm nhẹ vào đầu Trần Mặc một cái rồi chỉ lên không trung. Các ký tự chữ Hán xuất hiện dày đặc, quả thật, ngôn ngữ lập trình lần này không phải tiếng Anh, mà toàn bộ đều là chữ Hán. Trần Mặc nhìn mã nguồn bên trên với vẻ mặt tự hào. Hắn nhìn thế nào cũng cảm thấy thật gần gũi, dù sao thì tất cả những thứ này đều là bản thân hắn tạo ra.
“Không tệ, phát triển trí tuệ nhân tạo rất tốt, có tính linh hoạt cao.”
Thư Lão hài lòng gật đầu, kinh ngạc than nhẹ một tiếng: “Ta bây giờ vẫn cảm thấy việc sử dụng chữ viết của các ngươi để sáng tạo nên ngôn ngữ lập trình rất tuyệt vời.”
“Vậy bây giờ có thể coi đây là một kỹ thuật hoàn chỉnh hay chưa? Ta có thể chia sẻ nó được không?”
“Tuy đây chỉ là kết cấu ban đầu, nhưng vẫn có thể xem là một AI rồi, nó giống như một đứa trẻ sơ sinh vậy. Ta khuyên ngươi không nên chia sẻ kỹ thuật vào lúc này.”
Thư Lão lắc đầu.
“Tại sao?”
Trần Mặc hỏi. Đây là lần đầu tiên Thư Lão đề nghị hắn không nên chia sẻ kỹ thuật.
“Không phải là không chia sẻ, mà là hiện tại không nên chia sẻ.”
Thư Lão nói: “Cái này của ngươi chỉ mới là kết cấu ban đầu của AI, tương tự khi ngươi đang xây nhà, đây chính là dàn khung ban đầu mà thôi.”
Trần Mặc gật đầu đồng ý, hắn cũng nghĩ như vậy.
“Ngươi muốn để Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật tối ưu hóa kết cấu cho mình phải không?”
Thư Lão lập tức nói ra ý định của Trần Mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi