Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 306: Mục đích của Tổ Chức Chú Hề?

“Chuyện của công ty các ngươi không liên quan đến ta, ta đã rời khỏi tổ chức rồi.”
Vệ Triết không hề phủ nhận khi Trần Mặc nhắc tới virus Chú Hề, hắn biết đối phương nhất định đã điều tra thân phận của hắn.
“Chính vì ngươi đã rời tổ chức rồi nên ta mới tới tìm ngươi. Ta rất tò mò, là người sáng lập của Tổ Chức Chú Hề, tại sao ngươi lại rời khỏi nơi đó?”
Trần Mặc hỏi.
Vệ Triết rơi vào trầm tư, Trần Mặc cũng không nói lời nào.
“Ngươi tới bắt ta tới đồn cảnh sát à?” Vệ Triết hỏi.
“Nếu ta muốn bắt ngươi lên đồn cảnh sát thì căn bản không cần tự đến đây, ta có danh sách toàn bộ thành viên của Tổ chức hề.”
Nghe thấy đáp án của Trần Mặc, Vệ Triết cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, qua một hồi lâu mới lên tiếng.
“Sau khi ngôn ngữ lập trình Hán tự ra đời, ta đã thành lập một nhóm kín tên là Chú Hề để giao lưu kỹ thuật ở trên diễn đàn, các thành viên đều là những hacker có hứng thú với ngôn ngữ lập trình chữ Hán. Sau sự cố virus Giang ở Nam phát sinh, chúng ta biết được virus đó được biên soạn bằng ngôn ngữ lập trình chữ Hán, mọi người trong nhóm đều rất tò mò, phần mềm virus kia là rốt cuộc là cái gì mà lại có uy lực lớn như vậy.”
“Cho nên các ngươi đã xâm nhập vào cơ quan thành phố Giang Nam và đánh cắp mã nguồn phần mềm.”
Trần Mặc suy đoán.
Vệ Triết gật đầu, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu rồi nói ra.
“Sau khi lấy được phần mềm, chúng ta phát hiện một bí mật. Con virus kia có thể tự lây lan trên Internet, hệ thống tường lửa căn bản không có tác dụng quá lớn đối với nó. Con virus có thể lây nhiễm ra toàn bộ một khu vực internet trong thời gian ngắn nhất, sau đó lại lan truyền tới khu vực tiếp theo. Điều này đã làm mấy người bọn họ mừng rỡ như điên.”
“Vì thế nên các ngươi muốn lợi dụng con virus này để khống chế hệ thống an ninh mạng toàn thế giới để thu lợi nhuận?”
Trần Mặc hỏi.
“Không phải.”
Vệ Triết lắc đầu, khuôn mặt đầy vẻ tự giễu: “Lý do nói ra nghe rất buồn cười.”
“Như thế nào?” Trần Mặc hỏi.
Bộ dạng tự giễu của Vệ Triết khiến hắn cảm thấy vô cùng tò mò.
“Bọn họ khống chế Internet chỉ để chứng minh kỹ thuật và tận hưởng cảm giác thành tựu. Bọn họ muốn làm thử mất việc như là tấn công một thành phố, hay uy hiếp một quốc gia bất kỳ. Mục đích của bọn họ không phải tiền, mà chính là vì đam mê.”
Vệ Triết bình tĩnh nói: “Ta không cực đoan như vậy, cho nên lựa chọn rời đi. Sau đó thì đã xảy ra những chuyện như hiện tại. Còn về chuyện vì sao bọn họ lại hãm hại ngươi thì ta cũng không rõ, có lẽ cũng chỉ là vì cho vui, hoặc có lẽ là vì hệ điều hành Con Mối của ngươi đã uy hiếp đến lòng kiêu hãnh của bọn họ.”
Đáp án này khiến Trần Mặc vô cùng ngạc nhiên, hắn không ngờ lí do thực sự lại cực đoan như vậy.
Sau khi nói những gì mình biết được cho Trần Mặc, Vệ Triết không nhiều lời nữa mà chỉ nhìn về phía cô gái đang vẽ tranh.
“Thích cô ấy thì vì sao không nói ra?”
Trần Mặc không hỏi chuyện của Tổ Chức Chú Hề nữa, những việc này với hắn mà nói đều không quan trọng.
“Cô ấy là một người câm, bẩm sinh. Cô ấy biết tình cảm của ta, nhưng vẫn luôn tự ti lo lắng.”
Vệ Triết nói.
“Chính ngươi còn không kiên định thì cô ấy lo lắng là điều dễ hiểu. Ngươi không thể để cô ấy thổ lộ trước với ngươi đúng không? Với tình huống của cô ấy thì càng sợ bị từ chối hơn.”
Trần Mặc nói.
Vệ Triết nhìn về phía Trần Mặc, suy nghĩ một hồi rồi khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
“Ta đã nói ngay từ đầu rồi, mục đích ta tới đây lần này không phải để gây chuyện với ngươi mà chỉ là tới hỏi ngươi, liệu có hứng thú gia nhập công ty Kiến Hành Quân hay không?”
Trần Mặc hỏi.
Nghe thấy lời mời của Trần Mặc, trong ánh mắt Vệ Triết hiện lên một tia kinh ngạc, hắn nhất thời không biết nên trả lời đối phương như thế nào.
“Vì sao?”
Vệ Triết hỏi.
“Thời đại này đang thay đổi, chúng ta cần nguồn nhân lực thông thạo ngôn ngữ lập trình chữ Hán.”
Trần Mặc nói: “Có tiền lương cao thì ngươi có thể trợ giúp cô nhi viện nhiều hơn. Điều này tốt hơn nhiều so với việc làm một lập trình viên nhỏ nhoi ở một công ty không có tiếng tăm gì.”
“Ta sẽ cân nhắc.”
Vệ Triết nói.
“Ta chờ câu trả lời của ngươi. Đúng rồi, ta tới vội quá nên không kịp chuẩn bị thứ gì, nhưng cũng không thể đến tay không được. Ở đây có 100 ngàn tệ, ngươi giao cho viện trưởng, bảo bọn họ mua chút quần áo và chăn mùa đông cho bọn nhỏ đi.”
Sau khi chào Vệ Triết, Trần Mặc rời khỏi cô nhi viện. Dựa theo những thông tin chi tiết mà Mặc Nữ đã tìm ra, hắn mới có thể đến đây, chiêu mộ một nhân tài có nguyên tắc như vậy.
Trần Mặc vừa mới ra khỏi cô nhi viện, điện thoại trong túi lập tức đổ chuông.
Nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, Trần Mặc rất ngạc nhiên. Lý Thành Chi gọi điện vào lúc này khiến hắn hơi kinh ngạc, chẳng lẽ là vì chuyện Tổ Chức Chú Hề mà tìm hắn sao?
Khả năng này không lớn.
Nếu như vậy thì Lý Thành Chi đã tìm hắn từ khi con virus Chú Hề vừa mới bùng nổ rồi, không có lý do gì mà bây giờ mới liên hệ với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi