Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 326: Đổi xưng hô

Trần Mặc nhìn qua cửa sổ xe, sắt mặt trở nên bất đắc dĩ khi thấy con đường không thể thấy điểm cuối trước mặt. E là tối nay sẽ không thể về nhà, phải ở bên ngoài vào đêm ba mươi rồi.
Sau mấy tiếng kẹt xe trên đường, Tiểu Ngư cũng vô cùng mệt mỏi, cô ngã vào lòng Trần Mặc rồi ngủ say.
Bây giờ đã là mười giờ tối, nhưng chiếc xe bọn họ vẫn không thể lăn bánh.
"Hắc Ưng, tối nay không về nữa, tìm một khách sạn nghỉ lại đi."
Trần Mặc hạ giọng, hắn sợ đánh thức Tiểu Ngư đang ngủ trong lòng mình.
Hắc Ưng ngồi trước vô lăng, nhìn con đường đông nghịt ngoài cửa sổ, ánh mắt của hắn vừa mơ màng, vừa có một chút thương cảm.
Nghe thấy lời Trần Mặc nói, Hắc Ưng mới lấy lại tinh thần.
"Vâng."
Hắc Ưng bẻ tay lái, chậm rãi chạy sang làn xe khác.
"Có tâm sự à?"
Trần Mặc cảm nhận được tâm trạng của Hắc Ưng bị trùng xuống.
"Hôm nay là ngày giỗ của hai chiến hữu, nên ta hơi xúc động."
Hắc Ưng nhìn thoáng Tiểu Ngư nắm trong lòng Trần Mặc qua kính chiếu hậu, hắn cố gắng hạ giọng: "Đằng sau khung cảnh phồn hoa yên bình là sự đánh đổi tính mạng và xương máu của rất nhiều người, có một số chuyện cũ mà người thường vĩnh viễn sẽ không thể biết được."
"Ta có thể nghe một chút không?"
Trần Mặc dùng quần áo che tai Tiểu Ngư lại, hắn sợ cuộc trò chuyện của bọn họ sẽ đánh thức cô.
Hắc Ưng suy nghĩ một chút rồi mở miệng.
"Giao thừa năm ngoái, chúng ta nhận được một nhiệm vụ đặc biệt, đó là nhiệm vụ cuối cùng của đội chúng ta trước khi xuất ngũ, cùng hành động chung với chúng ta còn đó vị hôn thê của Vương Hải. Bọn họ đã định ngày kết hôn vào Tết nguyên tiêu, sau khi kết thúc nhiệm vụ thì sẽ lập tức tổ chức đám cưới. Tuy nhiệm vụ lần đó thành công mĩ mãn, nhưng lại có hai chiến hữu hy sinh ngay đêm giao thừa."
Hắc Ưng khẽ nói, vì phải giữ kín những lời này trong lòng quá lâu, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
"Vị hôn thê của Vương Hải gục xuống ngay trước mặt hắn. Một Vương Hải dù trải qua đợt huấn luyện địa ngục cũng không hề hé môi đã hoàn toàn gục ngã vào giây phút ấy. Một tháng sau, hắn trở nên suy sụp tinh thần, suốt ngày chìm trong men rượu."
Giọng điệu Hắc Ưng tràn ngập cảm khái.
"Bây giờ quốc gia chúng ta rất yên ổn, nhưng vẫn còn những cuộc chiến ngầm vẫn chưa hề chấm dứt cho tới tận bây giờ. Những người dân bình thường không thể biết được, mỗi ngày đều có rất nhiều chiến sĩ đang dùng tính mạng của mình để bảo vệ sự bình yên của cả đất nước."
Lời của hắn khiến Trần Mặc nhớ lại tập tài liệu về Vương Hải mà mình đã từng thấy trước đây. Có lẽ nhiệm vụ đặc biệt mà Hắc Ưng nói đến, chính là nhiệm vụ Rắn Hổ Mang.
Trần Mặc chỉ biết thở dài. Chẳng mấy chốc, xe của bọn họ đã di chuyển đến khách sạn cách đó không xa.
Một đêm yên bình trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, nhân dịp trên đường chưa có quá nhiều xe đi lại, Trần Mặc và Tiểu Ngư đã rời giường từ sớm và đi về nhà.
Tiểu Ngư hơi căng thẳng, bàn tay mà Trần Mặc đang nắm cũng đã đổ đầy mồ hôi, cô đi theo sau Trần Mặc tới một tiểu khu sang trọng.
Hiện tại, trong đầu cô đang ngầm đánh nhau, lát nữa nên xưng hô thế nào với ba mẹ của Trần Mặc đây. Trước đây là bạn gái thì có thể gọi là chú dì, nhưng thân phận bây giờ đã khác...
Khi hai người đến trước cổng nhà, mẹ Trần lập tức ra đón với nụ cười trên môi. Đến lúc này, Tiểu Ngư mới khôi phục lại tinh thần.
"Mẹ."
Tiểu Ngư vừa dứt lời, bầu không khí chợt yên tĩnh vài giây, Trần Mặc chợt sửng sốt một chút, Tiểu Ngư cũng trở nên ngây người.
"D... Dì."
Tiểu Ngư luống cuống đổi cách gọi.
"Ngươi cũng đã đeo nhẫn rồi thì đừng gọi dì nữa."
Mẹ Trần nhìn chiếc nhẫn trên tay Tiểu Ngư rồi cười nói.
"Mẹ."
Tiểu Ngư hơi căng thẳng, ngượng ngùng gọi.
"Ơi."
Trái tim mẹ Trần như đang tan chảy ra, tinh thần dường như trẻ ra mười tuổi, bà đáp một tiếng: "Nào, con gái, mau vào thôi."
Mẹ Trần không thèm chú ý tới Trần Mặc mà kéo tay Tiểu Ngư đi vào trong nhà.
"Cha."
Nhìn thấy cha Trần ngồi trên ghế sa lon, Tiểu Ngư hơi lưỡng lự, nhưng vẫn lên tiếng gọi “cha”, sau đó bèn le lưỡi với Trần Mặc.
"Ơi, tốt tốt tốt, về là tốt rồi."
Nghe thấy cách gọi của Tiểu Ngư, cha Trần nở một nụ cười đầy vui mừng, ông đã thừa nhận cô con dâu này từ lâu rồi.
"Nào, đây là tiền lì xì của ta cho ngươi nhân dịp năm mới."
Mẹ Trần không đợi Tiểu Ngư đứng vững, bà lập tức lấy ra một bao lì xì và nhét vào trong tay cô.
"Cũng không nhiều tiền lắm, chỉ là để may mắn thôi, muốn mua gì thì cứ bảo tiểu Mặc mua cho ngươi. Nhà ta không có đồ gì gia truyền, nên ngày hôm qua, ta và cha tiểu Mặc đã đi mua một cặp vòng tay này, cũng là để cho ngươi, ngươi đeo thử xem."
Nói rồi, bà lấy ra một cái hộp và đưa cho Tiểu Ngư.
"Cảm ơn mẹ."
Trong lòng Tiểu Ngư cảm thấy rất cảm động, đây là lần thứ ba cô gọi mẹ Trần là “mẹ”, âm thanh đã tự nhiên hơn trước rất nhiều, không còn ngượng ngùng như lần đầu tiên nữa.
"Đây là tiền lì xì của ta cho ngươi."
Cha Trần cũng lấy ra một bao lì xì và đưa cho Tiểu Ngư.
"Cảm ơn cha."
Tiểu Ngư nhận bao lì xì và nói.
"Ừ, sau này đây chính là nhà của ngươi, không cần câu nệ quá đâu."
Cha Trần vừa cười vừa nói.
"Tiền lì xì của ta đâu?"
Trần Mặc buồn phiền hỏi.
"Tại sao xuất phát từ chiều hôm qua mà hôm nay mới đến nơi rồi? Ngươi dẫn Tiểu Ngư về trễ, nên tiền lì xì cũng lấy muộn một chút đi."
Mẹ Trần tức giận nói.
"Kẹt xe mà mẹ."
Vẻ mặt Trần Mặc bất đắc dĩ, cha mẹ hắn đã có con dâu thì liền hắt hủi con trai. Trần Mặc cũng không biết nên miêu tả tâm trạng ngay bây giờ như thế nào nữa, hắn vừa quay đầu lại đã thấy Tiểu Ngư đang cầm hai bao lì xì khoe khoang với mình.
Hai người cất hành lý, nghỉ ngơi một chút rồi cùng nhau tới nhà dì Trân ăn tết. Vì đôi bên gia đình đều neo người, cho nên hàng năm một nhà sẽ tới nhà còn lại để cùng nhau ăn tết, dù sao đông người thì sẽ vui hơn.
Năm ngoái nhà dì Trân đã tới nhà họ, năm nay thì ngược lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi