Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 460: Đưa than sưởi ấm

So với hai lần trước, lần này hắn ngược lại có cảm thấy hơi hồi hộp, lại càng có thêm cảm giác mong đợi.
Công ty Kiến Hành Quân chủ động liên hệ hợp tác với hắn, thậm chí còn là lĩnh vực y dược. Chẳng lẽ bọn họ muốn tiến vào thị trường quốc tế thông qua con đường dược phẩm y tế?
Nếu như đó chỉ là loại thuốc thông thường, công ty Kiến Hành Quân tuyệt đối sẽ không tốn công gọi hắn đến như vậy.
Triệu Mẫn cũng đã nói rất rõ rằng công ty Kiến Hành Quân tuyệt đối sẽ không khiến hắn thất vọng. Vậy có nghĩa tiềm năng lợi nhuận của loại thuốc này rất tốt, nếu không Triệu Mẫn cũng chẳng dám nói chắc chắn như vậy.
Alexander tiến vào trụ sở Tổ Kiến dưới sự dẫn dầu của robot lễ tân, sau đó thuận lợi tiến vào phòng tiếp khách của công ty Kiến Hành Quân.
“Cô Triệu, thật xin lỗi, ta xuống máy bay lúc rạng sáng, vì chênh lệch múi giờ nên ta ngủ dậy muộn, cho nên ta đành vội vàng chạy tới đây ngay.”
Alexander hơi hối lỗi nói.
“Ngài Alexander đã khách sáo quá rồi, mời ngồi.”
Triệu Mẫn bắt tay cùng Alexander, sau đó mời hắn ngồi xuống ghế sô pha.
“Dạo gần đây, ta thấy ngài Alexander rất quan tâm đến công ty chúng ta. Ngươi có cái nhìn như thế nào đối với sự phát triển của công ty Kiến Hành Quân ?”
Nghe thấy câu hỏi này, lông mày của Alexander bỗng nhướng lên. Hắn biết những lời hắn sắp nói kế tiếp nhất định là trọng điểm, nói không chừng còn là một loại thăm dò đối với họ.
“Cô Triệu, ngươi muốn nghe lời nói thật sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Triệu Mẫn nói.
Alexander chỉnh đốn lại suy nghĩ của mình một chút, rồi mới mở miệng.
“Người Hoa các người đều thích rồng, để ta ví dụ nhé. Công ty Kiến Hành Quân hiện tại tựa như một con rồng thần bị khóa trong đại dương, các ngươi tuy được người ta kính sợ, nhưng lại không thể bay ra khỏi vùng biển cả đó. Tình cảnh của các ngươi giống như mô hình thu nhỏ của tình hình Trung Quốc hiện nay vậy.
Thực lực của các ngươi rất mạnh, khiến nhiều người phải kính nể. Bọn họ chỉ sợ con rồng này giãy khỏi gông xiềng và thống trị bọn họ. Cho nên ở phương diện nào đó, bọn họ thật sự không dám hợp tác cùng các ngươi, thậm chí còn cản trở các ngươi, nhưng bọn họ vẫn muốn thu hoạch lợi ích từ trên người của các ngươi.
Loại tình huống này xảy ra, chủ yếu là bởi vì hệ tư tưởng của các ngươi khác với bọn họ, cũng như đường lối chính trị của Trung Quốc rất khác biệt so với các nước phương Tây.
Công ty Kiến Hành Quân là công ty tư nhân, còn giới tư bản lại quan tâm đến lợi nhuận và tài nguyên, bọn họ muốn đồng hóa các ngươi, nhưng các ngươi lại không muốn bị đồng hóa. Thế là công ty Kiến Hành Quân bị cô lập, không ai nguyện ý giúp các ngươi thoát khỏi gông xiềng, thậm chí còn phân biệt đối xử với các ngươi. Lý do của tất cả những điều này là vì trong lòng bọn họ sợ các ngươi, mặc dù bọn họ không chịu thừa nhận rằng mình sợ.”
Alexander nói ra những suy nghĩ của mình, mặc dù cái ví dụ này có chút sai sót, nhưng quả thực có một số điểm tương đồng.
Một trong những nguyên nhân khiến Kiến Hành Quân bị cô lập, chính là vì cái mác doanh nghiệp Trung Quốc. Quan trọng hơn hết, bọn họ còn là doanh nghiệp không niêm yết cổ phần, mà lại còn đụng đến lợi ích của một số nhà tư bản.
Vì yếu tố chính trị và yếu tố lợi nhuận, nên Kiến Hành Quân vẫn luôn bị mắc kẹt ở trong nước. Tuy nhiên, ngoại trừ một vài sản phẩm đặc biệt như máy đo địa chấn, các sản phẩm khác của công ty xuất hiện ở thị trường nước ngoài cũng không nhiều.
“Ví dụ của ngài Alexander thật thú vị.”
Triệu Mẫn nhẹ nhàng cười cười: “Nhưng công ty của chúng tôi không phải rồng thần, mà chỉ là một con kiến nhỏ thôi.”
“Kiến hành quân ở trong rừng, cũng là sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn.”
Alexander nói.
“Vậy động thái gần đây của ngươi, dường như là đang giúp Kiến Hành Quân thoát khỏi gông xiềng ư?”
Triệu Mẫn nói.
“Biết làm sao được, gông xiềng đã rỉ sét rồi, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ rời khỏi cái ổ kiến này mà thôi. Ta xem trọng tương lai của các ngươi, cho nên mới tiên phong hợp tác, coi như ta đang đầu tư mạo hiểm. Trung Quốc của các ngươi có câu, gọi là: Dệt hoa trên gấm, không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.”
Alexander nói.
“Xem ra ngài Alexander đã chuẩn bị trước khi đến đây.”
Đối với lời của Triệu Mẫn, Alexander chỉ cười và nói: “Cô Triệu, ngươi có hài lòng với đáp án của ta không?”
“Tài ăn nói của ngươi rất tốt.”
Triệu Mẫn không muốn đi quá sâu vào vấn đề này, nên nhanh chóng chuyển đề tài: “Chúng ta vào thẳng vấn đề chính đi. Như hôm qua đã nói, chúng ta muốn cùng ngươi hợp tác trong lĩnh vực y dược, ngươi có hứng thú hay không?”
“Chúng ta vẫn luôn muốn tham gia vào lĩnh vực y dược, nhưng mãi không tìm được lối vào. Cô Triệu, ngươi còn chưa nói cho ta biết, đó rốt cuộc là thuốc gì?”
Alexander không đồng ý ngay lập tức. Đây chính là thói quen của một thương nhân, khi chưa thấy được sản phẩm, cho dù là ai cũng sẽ không xuống tiền bậy bạ.
“Ngươi nói đi.”
Triệu Mẫn nhìn về phía Đàm Vịnh đang ngồi bên cạnh mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi