Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 797: Xuất viện

Hình chiếu ba chiều của Mặc Nữ xuất hiện ở bên cạnh Tiểu Ngư, hình tượng mới của Mặc Nữ bây giờ là một cô gái mặc đồ bó sát màu trắng, tướng mạo cùng dáng người của cô đủ để làm những người phụ nữ ngoài phải ghen ghét đến mức phát kia. Khi Tiểu Ngư nhìn thấy hình tượng mới của Mặc Nữ lần đầu tiên, cô cũng bị vẻ đẹp này làm cho kinh ngạc một phen.
“Đồng ý, nhanh đồng ý.”
Tâm trạng mệt mỏi của Tiểu Ngư lập tức bị cuốn trôi hết sách, còn lại chỉ có niềm vui tột độ.
“Tiểu Ngư.”
“Ông xã.”
Tiểu Ngư nhìn hình chiếu của Trần Mặc xuất hiện bên trong văn phòng, cô nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn, khôi phục bộ dáng nhu nhược vốn có. Sau khi tiếp nhận vị trí quyền tổng giám đốc của công ty, cô nhất định phải bày ra khí thế uy nghiêm lãnh đạm của một người lãnh đạo, mỗi ngày đều phải gồng gánh như vậy khiến cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Đến khi đối mặt Trần Mặc, lớp ngụy trang của Tiểu Ngư lập tức bị xóa bỏ, cô trở lại là người phụ nữ nhỏ bé yếu đuối bên cạnh Trần Mặc.
“Sau một khoảng thời gian không gặp mặt, ngươi cũng trở thành tổng giám đốc bá đạo rồi.”
Trần Mặc nhìn thấy chiếc váy công sở của Tiểu Ngư thì lập tức nở nụ cười, kiểu dáng trang phục này mang đến ý vị vô cùng khác biệt đến cho hắn.
“Đừng trêu chọc ta.”
Tiểu Ngư lập tức không vui.
“Nhớ ta không?”
“Nhớ, mỗi ngày đều nhớ.”
Tiểu Ngư không chút do dự gật đầu: “Chị Triệu Mẫn đâu? Sức khoẻ hiện tại của chị Triệu như thế nào rồi?”
“Sao ngươi lại chỉ quan tâm Triệu Mẫn, còn chồng của ngươi thì sao hả?”
Trần Mặc nói với ngữ điệu ghen tuông.
“Ngay cả đến chị Triệu Mẫn mà cũng ghen, ngươi thật không có tiền đồ.”
Nhìn thấy bộ dạng ăn giấm của Trần Mặc, Tiểu Ngư vui vẻ nói: “Chẳng phải ta đã nhìn thấy ngươi rồi sao, đương nhiên ta biết ngươi sẽ không có việc gì. Nói mau, chị Triệu Mẫn thế nào rồi?”
“Không sao cả, cô ấy sắp khỏi hẳn rồi, hai ngày nữa là có thể ra viện.”
Trần Mặc kể cho Tiểu Ngư quá trình trị liệu cho Triệu Mãn trong khoảng thời gian vừa qua, khi biết bệnh tình của Triệu Mẫn sắp khỏi hẳn, nỗi lo lẳng trong lòng Tiểu Ngư hoàn toàn tiêu tán, tinh thần của cô cũng trở nên phấn khởi không ít.
“Ta sẽ đến thủ đô vào ngày mai, ta muốn đón chị Triệu Mẫn ra viện.”
“Cô ấy mặt ủ mày ê hai ngày này, cũng không cho anh nhìn mặt của mình. Ngươi hãy đem thuốc mỡ mà ta từng điều chế cho ngươi đến cho cô ấy, bằng không, cô ấy sẽ sầu muộn đến chết .”
Trần Mặc nói.
“Được.”
“ Vô Song thế nào?”
“Ba mẹ chăm sóc con bé rất tốt, bọn họ bảo ta đừng lo lắng, cứ yên tâm xử lý công việc.”
Tiểu Ngư nói.
“Vậy thì tốt.”
Vì rất lâu không liên lạc, nên hai người nói cháo điện thoại rất lâu.
Mười lăm phút sau, Tiểu Ngư mới cúp điện thoại, nụ cười hiền hòa của ngày xưa xuất hiện trở lại trên khuôn mặt. Cô lập tức gọi điện cho đám người Julie để nhờ giúp đỡ xử lý sự vụ của công ty, đồng thời cũng thông báo tin tức Triệu Mẫn đã hồi phục cho tất cả mọi người
Biết được tin Triệu Mẫn sắp hồi phục, tập thể quản lý cấp cao của tập đoàn Hành Quân Kiến thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí ngột ngạt trước đó lập tức biến mất.
….
….
Bệnh viện Sương Sơn, khu cách ly điều trị tập trung tại thủ đô.
Triệu Mẫn đeo khẩu trang, mái tóc đen che kín cổ, chỉ để hở vầng trán và đôi mắt sáng. Những vết nhỏ trên trán đã đóng vảy kết sẹo trên làn da mỏng manh, khiến những người nhìn thấy không khỏi xót xa dùm cô.
Khi ra khỏi phòng bệnh, Triệu Mẫn nhìn thấy các bác sĩ và y tá đang đợi bên ngoài, ai nấy đều nở nụ cười tươi rỏi, tâm trạng vô cùng phấn khởi xen lẫn với niềm tự hào vì đã tham gia vào cuộc chiến chống lại virus VFV. Lúc này, Lam Khê cũng đeo khẩu trang đứng bên cạnh chờ đợi cô.
“Cảm ơn các bác sĩ.”
Triệu Mẫn cúi đầu thật sâu trước rất nhiều bác sĩ, sau đó lấy ra một phong bì rồi đưa cho Thạch Hoành Đồ: “Đây là 5 triệu NDT mà Triệu Mẫn ta muốn quyên góp cho quỹ điều trị virus VFV của bệnh viện Sương Sơn. Ta hy vọng mình có thể giúp đỡ những bệnh nhân nhiễm virus VFV, đặc biệt là những bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn trong bệnh viện.”
“Đây là trách nhiệm của chúng ta.”
Thạch Hoành Đồ cầm lấy phong bì, nói bằng giọng điệu trịnh trọng : “Cô Triệu là người nhân từ, ta thay mặt những bệnh nhân và gia đình của họ để nói lời cảm ơn ngươi, số tiền này nhất định sẽ được dùng đến tay những người cần.”
“Hắn đâu rồi?”
Triệu Mẫn nhìn quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng của Trần Mặc: “Tại sao Trần Mặc không tới?”
“Hắn nói rằng sứ mệnh của mình đã hoàn thành, cho nên đã kết thúc công việc còn lại và đợi cô ở bên ngoài.”
Ngũ Băng nói với một giọng phức tạp. Người đàn ông kỳ quặc ấy luôn mang một vầng hào quang bí ẩn, khiến người ta phải tò mò và đắm chìm trong đó.
“Cảm ơn.”
Triệu Mẫn khẽ gật đầu với Ngũ Băng, nhìn đối phương một lúc lâu rồi quay người rời đi.


“Ngươi xem, cư dân mạng đều muốn treo ngươi trên cây để được húp một vài miếng canh, thậm chí còn tình nguyện làm tình nhân của ngươi. Phải làm sao đây? Những nữ sắc lang đó đều đang nhìn chằm chằm vào chồng ta, ta cảm thấy rất không an toàn.”
Bên ngoài bệnh viện Sương Sơn, Tiểu Ngư cười nửa miệng với Trần Mặc, ánh mắt hiện lên tia nguy hiểm.
“Ba ngàn con sông, chỉ nguyện xin một gáo nước, ta chính là người đàn ông mà bọn họ vĩnh viễn không bao giờ có được.”
Khát vọng sinh tồn của Trần Mặc dâng trào mạnh mẽ chưa từng có.
“Không muốn gáo thứ hai, gáo thứ ba sao? Mùi vị sẽ khác biệt lắm đấy?”
“Chỉ với một gáo nước này, ta có thể nếm ra mấy mùi vị khác nhau trong một đêm duy nhất. Ba ngàn mùi vị, sớm muộn gì cũng có thể thử hết, tối nay cũng có thể… a ô...”
Trần Mặc khẽ cười xấu xa, bất chợt cảm thấy đau nhói ở thắt lưng, hắn hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó lập tức ngậm miệng.
“Đồ xấu xa, không cho phép nói lung tung.”
Tiểu Ngư đỏ mặt, vặn eo Trần Mặc. Cô không ngờ hắn dám nói câu này giữa thanh thiên bạch nhật mà như vậy, cũng may không có ai ở đây, nếu không thì cô sẽ xấu hổ chết mất.
Tiểu Ngư vừa ôm lấy cánh tay của Trần Mặc vừa tán gẫu với hắn, đôi mắt luôn nhìn về phía cổng bệnh viện. Những người đứng đợi cùng hai người họ cách đó không xa chính là gia đình của Lam Khê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi