Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 621: Hào phóng

Màu sắc xanh nước biển hoàn hảo của nó chính là kiệt tác của thượng đế, cho nên ta mới gọi nó là “Nước Mắt Nàng Tiên Cá”. Từ xưa đến nay, ta chưa từng công khai viên kim cương này ở bất kì nơi đâu, chỉ có tên nhóc Alexander này biết ta đang sở hữu nó, không ngờ hắn lại có thể bán đứng ta. Vì Alexander đã tặng cho ta một chai rượu hảo hạng bậc nhất, cho nên ta cũng đành phải tha thứ hắn ."
Mấy người đều cười rộ lên, bọn họ cũng biết Paul đang nói đùa.
"Nghe nói Trần tiên sinh đang chuẩn bị tổ chức kết hôn và muốn tìm mua trang sức cho vị hôn thê của mình, vậy nên ta sẽ bán viên kim cương này cho ngươi, xem như là lễ vật kết giao tình bằng hữu của chúng ta. Nếu nhiều người khác có thể thưởng thức vẻ đẹp của viên kim cương này, vẻ đẹp của nó sẽ càng hoàn mỹ hơn nữa.”
"Cảm tạ."
Sau khi robot phiên dịch nói xong, Trần Mặc cười gật đầu.
"Mức giá 160 triệu USD cũng không quá đắt ."
Paul nói.
Alexander từng ám chỉ với Trần Mặc, viên kim cương này tuyệt đối không thể có mức giá đó nếu nó được mang đi bán đấu giá. Mặc dù khi so với viên kim cương xanh Hy vọng trứ danh, kích cỡ của “Nước Mắt Của Nàng Tiên Cá” nhỏ hơn một chút, nhưng nó tuyệt đối là viên kim cương có màu sắc độc đáo và hiếm có nhất trên đời.
"Được."
Trần Mặc gật đầu đáp ứng.
Hắn không biết nhiều về lĩnh vực trang sức, nhưng hắn tin tưởng Alexander sẽ không lừa mình. Mối quan hệ hợp tác giữa hai người bọn họ rất bền chặt, chút lòng tin ấy nhất định vẫn phải có.
"Trần tiên sinh thật sự rất hào phóng, vị hôn thê của ngươi thực sự là may mắn."
Paul thấy Trần Mặc đồng ý mà không chút do dự, hắn ta có chút kinh ngạc và tán thưởng. Khi đối mặt với mức giá như vậy, Trần Mặc không thèm chớp mắt một cái mà lập tức đáp ứng, người bình thường cũng sẽ không có sự quyết đoán này.
"Ngươi quá lời rồi."
Trần Mặc cười nói: "Xin hãy đưa số tài khoản của ngươi, ta sẽ chuyển tiền ngay ."
"Được."
Paul mũi ưng cũng bị lây nhiễm khí chất hào phóng của Trần Mặc, hắn vui vẻ đọc số tài khoản của mình cho hắn.
Sau khi giao dịch thành công, Trần Mặc mới nhìn hướng về phía Richard.
"Tiếp theo là ta.”
Richard rất thưởng thức “Nước mắt của nàng tiên cá. Là một sưu tập đá quý, khi nhìn thấy viên kim cương hoàn mỹ hiếm có khó tìm như vậy, ông ta cũng có thêm cơ hội mở rộng tầm mắt. Sau khi hai người giao dịch hoàn thành xong, ông ta cũng ra hiệu trợ lý của mình đặt két sắt lên bàn bàn trà.
Hai viên kim cương đỏ như máu, kích cỡ khoảng chừng móng tay, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, hai viên kim cương này có hình dáng giống hệt nhau, như thể chúng là anh em sinh đôi. Hai viên kim cương có hình bầu dục dài và hẹp, giống như đôi mắt của thiên sứ, ánh sáng huyết sắc trong suốt, kiều diễm mà không quỷ dị. Tất cả mọi người nhịn không được đều bị hấp dẫn trong ánh sáng tuyệt đẹp đó.
Ngay cả Paul cũng không nhịn được mà tán thưởng một tiếng.
"Hoàn mỹ, quá hoàn mỹ, ta nảy sinh một loại xúc động muốn cướp nó."
Những người còn lại cũng nở nụ cười.
“Ta đã mua “Đôi Mắt Thiên Sứ” từ một đường dây buôn đá quý đặc biệt. Lúc ban đầu, hai viên kim cương này là những viên đá có hình dáng hẹp và dài, chúng được khai thác từ một quặng mỏ vào cùng một thời điểm, cân nặng nguyên gốc là 38 carat. Để duy trì trọng lượng tối đa, ta đã gia công hai viên kim cương này thành hình ô liu.
Hai viên kim cương này có tổng cộng 68 mặt cắt, mỗi viên nặng 8.62 carat, có hình dáng hoàn mỹ giống nhau. Tính đến hiện tại, đây là hai viên kim cương đỏ lớn nhất thế giới. Tuy nhiên, ta chưa từng công khai với bất kỳ ai. Số người biết đến nó cũng không quá một bàn tay, đúng vậy, bản thân ta cũng bị Alexandre bán đứng."
Alexander nở nụ cười bất đắc dĩ, hắn cũng không lên tiếng thanh minh cho mình.
"Ta nghe nói Trần tiên sinh muốn dùng nó cho buổi hôn lễ. Theo cách nói của người Trung Quốc, chính là ‘giúp người khác hoàn thành ước vọng’, mức giá của nó là 7000 vạn USD."
Chen Mo cũng không ngần ngại mà mua hai viên kim cương này ngay lập tức.
"Hai vị đều là lần đầu tiên tới công ty của ta, để ta mang các ngươi đi thăm quan một chút ."
Sau khi giao dịch xong, Trần Mặc dẫn đám người rời phòng làm việc để đi tham quan công ty.
….
….
“Richard và Paul đều là người sưu tầm đá quý, tại sao Alexander lại mang bọn họ tới đây tìm ngươi?”
Sau khi tiếp đãi đám người Alexander ở câu lạc bộ hàng đầu thành phố Tân Hải rồi trở về công ty, Triệu Mẫn liền hỏi Trần Mặc.
“Bọn họ bán cho ta một ít đồ vật, chúng ta nhân tiện kết bạn với nhau luôn.”
Trần Mặc nói.
"Có lẽ thời tiết hôm nay sẽ rất bất ổn? Từ khi nào mà ngươi có hứng thú với việc sưu tầm đá quý?"
Triệu Mẫn càng thêm kinh ngạc hơn nữa. Cô chưa bao giờ nghe Trần Mặc nói mình thích đá quý.
Chàng sinh viên đam mê khoa học này vốn dĩ chỉ quan tâm đến các loại công nghệ tiên tiến, ngay cả nhà riêng của hắn cũng được xây dựng theo phong cách khoa huyễn. Ở đó, Triệu Mẫn từng nhìn thấy rất nhiều loại robot kỳ lạ, nhưng chưa từng bắt gặp đồ vật giá trị như kim cương hồng ngọc bao giờ.
“Ta hình như cũng chưa từng nói rằng ta không có hứng thú với lĩnh vực này phải không?”
Trần Mặc cười nói.
"Vậy ngươi đã mua cái gì thế? Ta cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là thứ gì đã khiến tên cuồng khoa học như ngươi thích thú đến như vậy."
"Đám cưới của ta sắp sửa diễn ra, trong lúc chờ người của chính phủ đến đây để bàn bạc việc hợp tác, ta cũng muốn chuẩn bị một vài món trang sức cho Tiểu Ngư. Trùng hợp thay, gia tộc Rothschild là cổ đông của tập đoàn đá quý De Beers, Alexander có rất nhiều mối quan hệ với các nhà sưu tập đá quý, cho nên ta đã nhờ hắn giúp đỡ."
Trần Mặc đi tới két sắt, lấy ra hai chiếc hộp lớn có bề ngoài tinh xảo rồi đặt lên bàn trà.
Triệu Mẫn cầm chiếc hộp đầu tiên lên rồi mở nó ra, mí mắt của cô ấy khẽ giật. Đó là hàng chục viên kim cương màu trắng có kích thước bằng móng tay, trong số đó có một viên kim cương hình bầu dục có kích thước bằng quả trứng chim bồ câu, những viên kim cương này cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua số lượng khá nhiều, đếm sơ sơ cũng có hơn vài chục viên.
"Tại sao lại mua nhiều kim cương như vậy? Nhẫn, vòng cổ, hoa tai thì cũng không cần nhiều như vậy."
Triệu Mẫn không nhịn được cười: "Trong mắt một kẻ cuồng khoa học như ngươi, kim cương không phải chỉ là nguyên tố cacbon thôi sao?"
“Hả?”
Trần Mặc không nói nên lời, lắc đầu cười: “Mấy viên kim cương này là để Tiểu Ngư làm vòng tay.”
"Nhiều kim cương như vậy chỉ để làm một chiếc vòng tay?"
"Đúng vậy."
“Biến thái, thổ hào chết tiệt, đồ nhà giàu vô lương tâm, quả nhiên nghèo đói đã hạn chế trình độ tri thức của con nguời, những người như ngươi nên bị lôi ra ngoài công khai chỉ trích.”
Triệu Mẫn lẩm bẩm.
"Ngươi cũng là một tiểu phú bà có khối tài sản một tỷ."
"Ta cũng không nhiều tiền bằng ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi