Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 413: Chặn đứt tâm tư

Trần Mặc lên tiếng dừng cuộc tranh luận này lại.
Nhóm người bắt đầu đi đến bàn ăn, sau đó yêu cầu nhân viên mang thức ăn lên.
"Chủ tịch Trần, dạo này ngươi đang bận bịu với công nghệ mới nào vậy? Cho chúng ta mở mang tầm mắt đi."
Trần Minh Dũng hỏi.
"Ngươi chính là nhân vật phong vân của thế hệ trẻ hiện nay, chia sẻ chút kinh nghiệm đi."
Lôi Quân cũng nửa đùa nửa thật lên tiếng.
Những người khác cũng bắt đầu thi nhau phụ họa.
"Xin xóa dùm hai chữ 'phong vân' đi."
Trần Mặc vừa nói xong thì tất cả mọi người cùng cười rộ lên.
"Hiện tại ta không thể tiết lộ loại công nghệ mà mình đang phát triển được, một khi nói ra thì sẽ không còn cảm giác thần bí nữa. Nhưng các ngươi cứ đợi xem, câu trả lời sẽ được công bố sớm thôi."
Trần Mặc cười nói.
Bầu không khí trên bàn cơm dần trở nên thoải mái hơn, bọn họ tiếp tục bàn về một số chuyện thú vị trong cuộc sống hàng ngày. Mặc dù là đối thủ cạnh tranh trên thương trường, nhưng bọn họ vẫn có thể giao lưu với nhau như những người bạn.
Tất cả mọi người đều thức thời mà không mang chủ đề hợp tác lên bàn ăn. Dù sao đi nữa, bàn chuyện kinh doanh trong lúc ăn uống sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ đến tâm trạng.
Sau khi ăn uống và nghỉ ngơi xong xuôi, một số người bắt đầu đứng dậy ra về. Bọn họ cần phải nghiên cứu bản hợp đồng mà phía công ty Kiến Hành Quân đã đưa cho bọn họ. Vừa rồi Triệu Mẫn đã nói, chỉ cần bọn họ đồng ý với tất cả các điều khoản trong hợp đồng, thì đôi bên công ty có thể tiến hành ký kết bất cứ lúc nào.
Hiện giờ, chiếc iPhone S3 của Apple vẫn còn đang trong giai đoạn đặt hàng trước. Chỉ cần bọn họ đủ nhanh tay, thì bọn họ vẫn có thể cạnh tranh thị phần với Apple trước khi chiếc iPhone S3 chính thức được phát hành.


Ngay khi nhóm người vừa mới rời khỏi phòng bao, Từ Nghiên Tâm đã đi đến chào hỏi. Sau khi xã giao bâng quơ với một vài người, Từ Nghiên Tâm đi đến bên cạnh Trần Mặc.
Triệu Mẫn nở một nụ cười, liếc mắt nhìn Từ Nghiên Tâm đầy ý tứ: "Chủ tịch, hai người cứ nói chuyện đi, để ta đi tiễn mấy người giám đốc Dư là được rồi."
Tiểu Ngư nhìn thoáng qua Trần Mặc, sau đó lại khẽ liếc Từ Nghiên Tâm một cái rồi mới xoay người rời đi cùng Triệu Mẫn.
"Ngươi không ở lại giám sát sao?"
Triệu Mẫn thấp giọng hỏi Tiểu Ngư.
"Không cần."
Tiểu Ngư lắc đầu cười.
"Không sợ cô ta cướp người của ngươi sao? Điều kiện của cô gái này rất hoàn hảo, hầu hết tất cả đàn ông đều muốn kết hôn với một người phụ nữ như vậy."
Triệu Mẫn cười nói.
"Ta tin tưởng hắn."
Tiểu Ngư nhẹ nhàng đáp lời.
Triệu Mẫn hơi sững người, giọng điệu có chút hâm mộ: "Bảo sao Trần Mặc lại chiều chuộng ngươi đến vậy."
Cô không ngờ Tiểu Ngư lại có thể tin tưởng Trần Mặc một cách vô điều kiện như vậy. Có thể trong mắt của người khác, Tiểu Ngư là một dạng phụ nữ ngu ngốc, tuy những người như cô ấy rất dễ bị tổn thương, nhưng cũng có thể khiến người ta cảm thấy thương tiếc.
Nghe Triệu Mẫn nhắc đến việc Trần Mặc chiều chuộng mình, Tiểu Ngư khẽ mỉm cười trong vô thức, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Trần Mặc bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng hai người, nhưng hắn vẫn phải tiếp chuyện với Từ Nghiên Tâm: “Từ tiểu thư, có chuyện gì sao?”
“Công việc ổn chứ?”
Từ Nghiên Tâm hỏi.
“Cũng tạm thôi! Ta là khán giả ngồi nhìn, còn Triệu Mẫn mới là người phụ trách đàm phán thương thảo. Sự có mặt của ta chỉ đóng vai trò linh vật của công ty Kiến Hành Quân.”
Trần Mặc nhún vai nói ra.
“Ha ha, ngươi đúng là hài hước thật đấy.”
Từ Nghiên Tâm hé miệng cười: “Tối nay ngươi có bận gì không? Ta mời ngươi ăn cơm.”
“Thật xin lỗi, tối nay ta đã có hẹn đi xem phim với người đẹp rồi.”
Thân thể Từ Nghiên Tâm khẽ run lên, đôi mắt của cô ánh lên một tia thất vọng: “Bạn gái ngươi sao?”
“Còn hơn cả vậy. Nhưng đây vẫn còn là bí mật, không có mấy người biết được chuyện này.”
Trần Mặc mỉm cười, sau đó đưa tay làm động tác “suỵt” với Từ Nghiên Tâm.
Đối với tình trạng hôn nhân của hắn, chỉ cần Từ Nghiên Tâm cử người đi điều tra thì sẽ biết ngay thôi. Có điều, trừ phi đối phương có ý đồ gì với hắn, chứ nếu không thì ai lại tốn sức để tìm hiểu hắn đã có gia đình hay chưa?
“Hôn thê sao? Cô gái nào mà lại may mắn như vậy? Triệu Mẫn sao?”
Trái tim Từ Nghiên Tâm như bị đông cứng lại.
“Không phải.”
Trần Mặc lắc đầu.
“Hôn thê của ngươi nhất định là một cô gái rất xinh đẹp và dịu dàng.”
Từ Nghiên Tâm gượng cười.
“Cô ấy là ngôi sao may mắn của ta.”
Trần Mặc cười đầy ẩn ý: “Khách quan mà nói, ngoại hình của cô ấy kém hơn ngươi một chút. Nhưng trong mắt ta, cô ấy luôn là người tuyệt vời nhất. Hiện giờ, mọi thời gian rảnh rỗi của ta đều sẽ thuộc về cô ấy.”
Trần Mặc có thể cảm nhận được tâm ý của Từ Nghiên Tâm dành cho mình. Nhưng hắn cũng không có thời gian dây dưa với những mấy chuyện tình yêu tay ba tay bốn như thế này. Vì vậy, hắn đã tiết lộ chuyện của Tiểu Ngư, mục đích là để chặn đứt tâm tư trong lòng Từ Nghiên Tâm.
Nếu như hắn cứ tùy tiện nhận lời mời ngày hôm nay của cô ấy, hắn sẽ khiến Từ Nghiên Tâm hiểu lầm, sau đó lại càng lún sâu trong tình ý của riêng mình, điều này sẽ mang lại rất nhiều phiền phức cho hắn.
“Thực ra sự cố lần trước hoàn toàn là chuyện tình cờ mà thôi, ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều, hãy cứ coi như đó là sự giúp đỡ của một người bạn đi. Lần sau nếu có thời gian, chúng ta có thể tiếp tục gặp mặt trò chuyện. Ta rất vui khi được kết bạn với người đẹp, đặc biệt là một người có nội hàm như ngươi. Thôi, ta phải đi rồi.”
Trần Mặc nói xong thì xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Trần Mặc, tâm trạng của Từ Nghiên Tâm tràn trề thất vọng. Lúc này đây, cô có cảm giác rằng thứ mình yêu thích nhất vừa bị người khác cướp mất. Người thông minh như cô đương nhiên hiểu rõ ẩn ý của Trần Mặc. Tuy hắn đã lựa lời để từ chối cô, nhưng Từ Nghiên Tâm vẫn cảm thấy bản thân như đang đối mặt với vực thẳm.
Nhưng Từ Nghiên Tâm thật sự nghĩ không ra, cô gái Tiểu Ngư kia có điểm gì tốt đẹp mà lại chiếm được trái tim của Trần Mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi