Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 192: Trở về trường học

Nhưng đáng tiếc, Trần Mặc là hoa đã có chủ, các nhân viên nữ trẻ tuổi trong công ty chỉ có thể tưởng tượng mà không thể đụng vào.
Bình thường Trần Mặc chỉ ở trong phòng thí nghiệm của mình, đó là nơi mà không phải ai cũng có thể vào được, cho nên những người có ý đồ đập chậu cướp hoa cũng không tìm ra được cơ hội tiếp cận hắn.
“Khi làm việc trong công ty, có lời đồn đại nào khiến ngươi không vui không?”
Trần Mặc sánh vai cùng Tiểu Ngư đi về phía cổng công ty, thỉnh thoảng hắn còn đáp lại những lời chào hỏi của nhân viên đi qua.
“Văn phòng thì phải có nhiều drama rồi, nhưng ngươi đúng là nam thần công sở trong lòng các nhân viên nữ công ty chúng ta đó.”
Tiểu Ngư cười nói.
“Sao ta không biết chuyện đó vậy?”
Trần Mặc sờ sờ mũi.
“Ngươi chỉ trốn trong phòng thí nghiệm cả ngày thôi thì làm sao biết được?”
Tiểu Ngư trả lời.
Trong công ty có rất nhiều lời bàn tán liên quan đến Trần Mặc. Một lần nọ, có hai nữ nhân viên tung tin đồn rất quá đáng về hắn, gây náo loạn cả một phòng ban, sau khi Triệu Mẫn biết được thì đã lập tức khai trừ hai cô gái này. Kể từ đó, những người khác cũng trở nên thành thật hơn trước.
Tiểu Ngư là bạn gái của chủ tịch, hơn nữa, cô chỉ mới là thực tập sinh mà đã lên chức trợ lý cho tổng giám đốc. Chuyện cô bị đàm tiếu trong công ty là điều dễ hiểu.
Trong khoảng thời gian ban đầu, Tiểu Ngư phải chịu rất nhiều áp lực, nhưng sau khi được Triệu Mẫn chỉ bảo thì cô đã không còn quan tâm đến những chuyện này nữa. Dù sao thì khi ứng tuyển vào công ty Kiến Hành Quân, cô được nhận là nhờ vào năng lực của chính mình. Hơn nữa, Trần Mặc vẫn luôn thương cô, yêu cô, những người khác nói gì cũng không quan trọng, cô vẫn phải sống cuộc sống của chính mình.
“Không có việc gì thì tốt rồi, ta cũng không để ý nhiều đến mấy chuyện này. Ngươi cũng không cần phải quan tâm lời nói của người khác.”
Trần Mặc vẫn sợ thân phận của mình sẽ gây phiền toái cho Tiểu Ngư.
“Ta biết mà.”
Tiểu Ngư khẽ mỉm cười, cô biết Trần Mặc đang lo lắng cho mình.
Lý Nhược Hi đang đợi ở trước cửa công ty, khi thấy hai người họ đi ra, cô ấy liền đi đến chào: “Tiểu Ngư, chủ tịch.”
“Bây giờ đã tan làm rồi, đừng gọi ta là chủ tịch, trước đây ngươi cũng không xa lạ với ta như vậy.”
Trần Mặc lắc đầu cười nói. Khi bọn họ còn đi học ở Đại học Tân Hải, hắn đã từng lĩnh hội năng lực bán bạn cùng phòng của Lý Nhược Hi.
“Được rồi.”
Lý Nhược Hi nói: “Trần Mặc, tuần sau là ngày bảo vệ luận văn tốt nghiệp của chúng ta, ngươi có về không?”
“Chắc chắn ta phải về rồi.”
Trần Mặc trả lời: “Ta cũng muốn bảo vệ luận văn.”
“Tiểu Ngư và ta đã xin nghỉ phép để chuẩn bị rồi. Trong thời gian tới, chúng ta sẽ ở trong ký túc xá vài ngày để cùng nhau trải qua khoảng thời gian cuối cùng của thời đại học. Chờ sau khi tốt nghiệp, ta sẽ mang Tiểu Ngư trả lại cho ngươi, ngươi không giận chứ?”
Lý Nhược Hi cười đùa.
“Đúng lúc ta cũng chuẩn bị về trường, chúng ta đi cùng nhau đi.”
Trần Mặc bàn chuyện: “Nhược Hi, ngươi ở công ty thế nào?”
Nghe câu hỏi của Trần Mặc, vẻ mặt của Lý Nhược Hi liền buồn thiu: “Ngoại trừ những công việc chuyên môn, còn lại trưởng phòng Lý để cho ta làm hết, khiến ta cảm thấy mệt muốn chết, đúng là hắn đang đặc biệt “chăm sóc” ta mà.”
“Ngươi có muốn ta để hắn điều chỉnh lại công việc không?”
Trần Mặc hỏi.
“Không cần đâu.”
Lý Nhược Hi lập tức lắc đầu: “Mặc dù phải làm rất nhiều việc, nhưng ta cũng học được rất nhiều thứ. Ta biết rõ, nhờ có ngươi mà trưởng phòng Lý mới quan tâm, bồi dưỡng ta như vậy. Vậy nên, cho dù có mệt đến chết thì ta cũng vẫn phải làm, nếu không thì ta cảm thấy có lỗi với ngươi lắm.”
Ba người ra khỏi công ty, lên xe của Vương Hải rồi đi đến siêu thị. Sau khi mua đồ xong, Trần Mặc và Tiểu Ngư đưa Lý Nhược Hi về phòng trọ trước rồi mới về biệt thự.
Vào buổi tối, Tiểu Ngư ngồi trên ghế sô pha, yên lặng xem luận văn trên màn hình máy tính, còn một tuần nữa là đến ngày bảo vệ luận văn rồi. Mấy ngày nay, mỗi khi có thời gian, Tiểu Ngư đều tranh thủ xem lại phần thuyết trình của mình trên powerpoint.
Một lúc sau, Tiểu Ngư mới nhớ ra điều gì đó rồi dừng lại.
“Trần Mặc, chị Triệu đã cho người liên hệ với trường học về việc quyên góp và học bổng. Chị ấy để ta hỏi ngươi ngày mai có muốn tự mình đến đó không?”
“Dù sao ta cũng phải quay về, tiền cũng là ta quyên góp, ta vẫn nên tự mình đến đó thì hơn.”
Trần Mặc trả lời. Từ khi rời trường học đến này, ngoại trừ vài lần trở về để đưa Tiểu Ngư đưa đi dạo, thì hắn rất ít khi về trường. Vừa hay, lần này quay lại, hắn có thể sẵn tiện hoàn thành các bước cuối cùng trước khi tốt nghiệp.
“Ngươi cũng muốn quay về trường phải không? Vậy về cùng ta nhé.”
“Được.”
Tiểu Ngư nghĩ một chút rồi đồng ý với hắn, sau đó cô tiếp tục tập trung vào bài thuyết trình của mình.
“Ta biết ngươi muốn bảo vệ luận văn của mình thật tốt.”
Trần Mặc che màn hình máy tính của Tiểu Ngư lại: “Nhưng ngươi cũng đừng căng thẳng như vậy. Hiện tại vẫn còn một tuần nữa mà, thời gian vẫn còn đủ. Bây giờ ngươi mau bóc vỏ hạt dẻ cho ta đi.”
Trần Mặc lấy một ít hạt dẻ bỏ vào trong tay Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư bị hành động của Trần Mặc chọc cười, cô cầm hạt dẻ trong tay ném về phía Trần Mặc.
“Ta đã nấu cơm cho ngươi, giặt quần áo cho ngươi, bây giờ còn muốn ta bóc hạt dẻ cho ngươi nữa hả? Ngươi thật sự cho rằng mình là heo sao? Ngươi bóc vỏ cho ta đi, bóc mấy quả óc chó này nữa, nếu không làm ta sẽ cắt cơm của ngươi.”
“Chu cha ôi? Gan ngươi to lên rồi nha, dám đe dọa ta luôn sao?”

Một đêm yên bình trôi qua.
Ngày hôm sau, Trần Mặc mang theo Tiểu Ngư vội vã trở về trường đại học Tân Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi