Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1193: Cùng ngắm sao băng

Thế giới vẫn rất bình lặng.
Thời điểm mưa sao băng rơi xuống Trái Đất còn ba tiếng nữa, nhưng người dân trên Trái Đất còn chưa kịp chú ý tình hình, thì nó đã đáp xuống Mặt Trăng trước.
Thiên thạch từ chòm sao Orion đang di chuyển với tốc độ một trăm ba mươi nghìn km mỗi giờ, va chạm chính diện với Mặt Trăng.
Cho dù là các nhà thiên văn học của Động Kiến thì cũng phải âm thầm líu lưỡi với trận mưa thiên thạch cường độ cao như vậy. May mắn thay, trên bề mặt Mặt Trăng không có không khí, nếu không, sóng xung kích tạo ra bởi vụ va chạm này chắc chắn không hề nhỏ.
Hiện giờ, hàng ngàn hàng vạn thiên thạch lớn nhỏ đang rơi xuống Mặt Trăng, mỗi tảng đá đều có trọng lượng là bốn mươi kg, tương đương với hai mươi mai tên lửa hành trình.
Đây là trận mưa thiên thạch lớn nhất trong lịch sử, hàng ngàn hàng vạn thiên thạch vẫn đang tiếp tục rơi xuống.
Thi Đông Đinh cùng với sáu nhà khoa học đang đóng quân ở Mặt Trăng đều đang tụ tập ở bên trong trung tâm vệ tinh của căn cứ trên Mặt Trăng.
Bọn họ đều đang chờ đợi xem liệu có tảng đá nào rơi xuống gần căn cứ hay không. Những thiên thạch chưa bị thiêu đốt bởi bầu khí quyển có giá trị nghiên cứu lớn hơn so với thiên thạch rơi xuống ở địa cầu, đồng thời cũng rất hữu ích cho việc nghiên cứu của họ.
“Không biết sẽ có thiên thạch rơi vào vùng gần căn cứ hay không nữa?” Tất Thế Thần cảm khái.
“Chúng ta có nên cảnh báo cho Trái Đất hay không? Trận mưa thiên thạch này có lẽ lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng.” Một nhà khoa học cho biết.
“Đã sớm có cảnh báo, người trên Trái Đất cũng đang chờ đợi mưa sao băng vì mục đích lãng mạn thôi, cho nên cũng chẳng có mấy người để ý đến lời cảnh báo. Tuy nhiên, người nào bị thiên thạch rơi trúng, thì chỉ có thể được xem là đã trúng số độc đắc.”
Đám người bàn tán xôn xao.
Thi Đông Đình ngồi ở ghế chủ toạ cũng nghiêm túc quan sát tình huống.
Hiện tại, hắn chính là người đứng đầu căn cứ trên Mặt Trăng. Trong tình huống đặc biệt như bây giờ, hắn cần phải thường xuyên chú ý hơn nữa. Nếu một cục thiên thạch rơi xuống chỗ bọn họ, thì đây cũng không phải chuyện đùa.
“Chỉ huy trưởng, vệ tinh phát hiện một cục thiên thạch rơi xuống đồng bằng khu F14 cách căn cứ 80 km. Trái Đất yêu cầu chúng ta phái robot đi đến đó tìm kiếm.”
Hệ thống trí tuệ nhân tạo trên Mặt Trăng báo cáo vị trí rơi xuống của thiên thạch.
Thi Đông Đình lập tức chấn động, sống lưng cũng thẳng tắp.
Một số nhà khoa học khác đều kích động, nhao nhao nhìn về phía Thi Đông Đình: “Chỉ huy trưởng…”
“Tiểu Nguyệt, tính toán thời gian để robot vận tải robot đi đến khu F14.”
“Hai tiếng.”
“Điều động bảy robot vận tải robot đến đó và mang thiên thạch trở về.”
Thi Đông Đình lập tức đưa ra quyết định.


Biệt thự Lư Hương Than.
Năng lượng tổng hợp hạt nhân có kiểm soát đã được phổ biến khắp nơi, phương tiện giao thông sử dụng nguồn năng lượng mới cũng được phổ cập toàn diện, rất nhiều ngành công nghiệp gây ô nhiễm nặng cũng bị đào thải, các chính sách bảo vệ môi trường cũng được tiến hành rất nghiêm túc.
Ngày nay, các thành phố lớn không còn bị ô nhiễm ánh sáng, người dân cũng có thể nhìn thấy bầu trời đêm đầy ánh sao.
Trần Mặc, Tiểu Ngư, Triệu Mẫn và những người khác cũng chơi đùa trên đồng cỏ, tận hưởng bầu không khí vui vẻ. Vì đã có người máy phụ trách nướng thức ăn, cho nên đám người bọn họ có thể tự do chơi đùa.
Hiện tại, Vô Song cũng đã trải qua sinh nhật mười tuổi, vóc dáng cũng đã cao hơn rất nhiều, thân hình duyên dáng yêu kiều, dung mạo còn xinh xắn hơn so với mẹ mình hồi nhỏ rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bụ bẫm, trông vô cùng dễ thương. Về phương diện học tập, cô bé cũng rất tài giỏi, gần như đã học xong chương trình trung học khi mới vừa mười tuổi, cho nên cô bé luôn tỏ ra mình là một người lớn.
Nhưng mà có một điều mãi không thay đổi, Vô Song vẫn rất thích ăn bánh kẹo Triệu Mẫn cho, cho nên cô bé vô cùng thân thiết với Triệu Mẫn.
Mấy người chơi rút bài dán giấy trên đồng cỏ.
“Ba à, bao giờ thì ba và mẹ mới sinh một em trai để chơi cùng ta?”
Vô Song vừa rút bài, vừa mở miệng nói.
“Hả?”
“Hả?”
Trần Mặc và Tiểu Ngư đều bất ngờ với câu hỏi đột ngột của Vô Song, còn Triệu Mẫn đang ngồi ở một bên cũng không nhịn được mà cười to.
“Dì Mặc Nữ không thể sinh, nếu không thì ta cũng dì Mặc Nữ sinh em trai rồi.”
“Ha ha…”
Triệu Mẫn không khỏi bật cười thành tiếng.
“Đúng là con quỷ nhỏ mà.”
Tiểu Ngư trực tiếp gõ một cái vào đầu của Vô Song, cô cũng cười khanh khách: “Ngươi muốn chơi cùng em trai sao?”
“Em trai là để chơi cùng.”
Vô Song sờ sờ đầu do vừa bị đánh, sau đó để lộ nụ cười má lúm đồng tiền, trực tiếp rút đi một con bài trong tay của Tiểu Ngư, hợp thành một đôi đặt xuống dưới: “Mẹ à, mẹ thua rồi, dán giấy đi, ha ha…”
“Thế mà ngươi lại dám thừa cơ nhìn lén bài của mẹ.”
“Cái này gọi là dương đông kích tây.”
“Ha ha…”
Trần Mặc và Triệu Mẫn cũng không nhịn được mà cười, Mặc Nữ cũng nhẹ nhàng cười theo.
“Mẹ à, ông bà nội và ông bà ngoại đều lo lắng vì gia đình chúng ta không có nhiều đàn ông, nhưng mà bọn họ cũng không muốn thúc dục ba mẹ. Tuy nhiên, hai người phải chắc chắn sinh cho con một đứa em trai để chơi cùng, nếu không thì…”
Tròng mắt của cô bé chuyển loạn, nụ cười đặc biệt ngọt ngào.
“Nếu không thì thế nào?”
“Không nói cho mẹ, con sẽ nói thầm với dì Triệu Mẫn.”
“Còn học đòi bí mật.” Tiểu Ngư lại gõ gõ cái ót của cô bé: “Mau đi lấy nước cho mẹ.”
“Tuân lệnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi