Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1040: Kết nối với mặt đất

“Mặc Nữ, tình hình hiện tại thế nào?”
Trần Mặc hít một hơi thật sâu, cố chịu đựng cảm giác khó chịu.
Hắn có hơi không thoải mái khi ở trong cabin an toàn, cũng có chút kỳ vọng với thế giới bên ngoài.
“Nữ Thần đang vận hành ổn định, độ cao 417.000 mét, tốc độ 7,85 km/giây. Áp suất không khí và nhiệt độ trong cabin đều bình thường.”
Giọng nói của Mặc Nữ truyền đến bên tai.
“Đây là một bức ảnh chụp hoàn cảnh bên ngoài.”
Mặc Nữ chuyển một bức ảnh đến màn hình của cabin an toàn.
Bức ảnh chụp một dải ngân hà rực rỡ và đẹp hơn nhiều so với tầm nhìn từ trái đất.
“Anh Mặc, ngươi có cảm thấy khó chịu không?”
“Vẫn ổn, mặt sưng phù, ngực ngột ngạt, có chút khó chịu nhưng vẫn có thể thích nghi được. Hơn nữa, ta muốn ra ngoài để chuẩn bị một chút đi.” Trần Mặc nói.
“Vị trí hiện tại của máy bay đã ổn định, anh Mặc có thể ra ngoài bất cứ lúc nào.”
“Được.”
Sau khi xác định tình hình đã ổn định, Trần Mặc cởi dây an toàn cố định cơ thể ra, động tác có chút khó khăn.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể không còn thứ gì cố định, cho nên hắn lập tức bay lơ lửng lên, không có điểm lực khiến Trần Mặc cảm thấy xung quanh trống trải, vô cùng thiếu cảm giác an toàn, hơn nữa tay chân có chút vụng về chứ chẳng còn tí quen thuộc nhịp nhàng nào.
Trần Mặc chỉ có thể nắm lấy tay cầm bên cạnh để giữ cho cơ thể ổn định.
“Mở cửa khoang thoát hiểm.”
Trần Mặc cố hết sức để ổn định hơi thở, đè nén cảm giác sự khó chịu trong người mình.
Cạch…
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, cánh cửa cabin mở ra một cách thuận lợi.
Trần Mặc vụng về nắm lấy tay cầm, không dám dùng lực mượn quá lớn.
Trong thời gian huấn luyện, các chuyên gia từng dặn dò hắn rằng: khi di chuyển trong môi trường không trọng lực thì không nên dùng lực mượn quá lớn, nếu không sẽ rất dễ va chạm do dùng sức quá mạnh.
Cơ thể Trần Mặc trôi ra khỏi cabin an toàn rồi lơ lửng trong cabin hoạt động. Dưới sự giúp đỡ của người máy, hắn cởi bỏ bộ đồ vũ trụ cồng kềnh trên người, thay sang bộ trang phục bó sát và gọn nhẹ hơn.
“Anh Mặc.” Mặc Nữ bước vào cabin, cùng giúp Trần Mặc thay quần áo.
Bàn chân Mặc Nữ được trang bị nam châm điện từ, có thể dính vào vách cabin. Cô ấy cũng không bị ảnh hưởng bởi trọng lực, cho nên chân tay vô cùng nhịp nhàng, hoạt động thuận tiện hơn nhiều so với Trần Mặc.
“Đi thôi, chúng ta đến cabin trung tâm xem một chút.”
Trần Mặc xoa xoa khuôn mặt sưng tấy của mình, sau đó nắm lấy vai Mặc Nữ, để cô ấy dẫn mình đi về phía cabin trung tâm.
……..
……..
Trung Tâm Hàng Không Phi Kiến.
Trong trung tâm chỉ huy, mọi người đều đang chờ đợi.
Sắc mặt của Tiểu Ngư và Triệu Mẫn có chút lo lắng, làm kiểu gì cũng không thể xua tan nỗi.
Nếu không phải màn hình hiển thị các thông tin như bình thường, máy bay vũ trụ vẫn vận hành ổn hình, cũng không biết lúc này bọn họ đã lo lắng đến mức nào rồi.
“Hiện tại, Vô Song học hành sao rồi?”
Dù đang rất sốt ruột, nhưng Triệu Mẫn biết Tiểu Ngư mới là người lo lắng hơn bất cứ ai, cho nên không thể không chuyển hướng sự chú ý của cô ấy.
“Con bé rất ngoan, hiện giờ đã thích nghi với môi trường mẫu giáo. Trần Mặc đã biên soạn một số kiến thức vỡ lòng cho các giáo viên chuyên môn của trường mẫu giáo, hiệu quả giáo dục vô cùng tốt. Hôm qua, Vô Song còn khoe với phiếu bé ngoan của mình với Trần Mặc, con bé nhắc đến dì Mẫn vì muốn khoe với ngươi nữa.”
“Vậy thì tối nay ta sẽ đến đó.”
Nghe thấy Vô Song nhắc đến mình, Triệu Mẫn liền nở một nụ cười vui thích.
“Trần Mặc chắc chắn đã đặc biệt chuẩn bị những kiến thức vỡ lòng kia cho Vô Song, cơ mà những đứa trẻ khác trong trường mẫu giáo cũng được hưởng phúc rồi. Nói không chừng, Trung Quốc chúng ta sẽ xuất hiện thêm mấy thần đồng nữa.”
“Lúc mới đưa kiến thức vỡ lòng của hắn vào chương trình dạy học, một số phụ huynh còn ý kiến nhiều lắn, nhưng khi nghe nói người biên soạn là chồng ta, bọn họ họ không có ý kiến nữa.
Hiện nay, rất nhiều gia đình giàu có biết được Trần Mặc đã mở trường mẫu giáo Hải Tân cho Vô Song, cho nên ai nấy đều muốn gửi con của họ vào đây, tiếc rằng chỉ tiêu tuyển sinh cũng eo hẹp. Cách đây một thời gian, Bộ Giáo dục còn cử người qua, muốn xin một bản kiến thức vỡ lòng do Trần Mặc biên soạn. Ta nghe nói, bọn họ muốn nghiên cứu liệu có thể áp dụng trên toàn quốc hay không.”
Tiểu Ngư bất giác nở một nụ cười tự hào, chỉ cần nhắc đến sự xuất sắc của Trần Mặc, dường như sẽ khiến cô quên đi mọi phiền muộn khác.
“Không biết giờ Trần Mặc thế nào rồi, cái tên này quả thực biết cách khiến người khác lo lắng mà.”
“Nếu tính theo thời gian, thì có lẽ sắp liên lạc rồi.”
Triệu Mẫn nhìn đồng hồ.
“Đợi hắn trở về, ta thực sự phải bắt hắn ngủ dưới sàn nhà mới được.”
“Chắc ngươi không nỡ đâu.” Triệu Mẫn trêu đùa.
Máy bay vũ trụ Nữ Thần vẫn chưa kết nối với mặt đất, khiến cho ai nấy đều vô cùng căng thẳng. Dù sao đi nữa, người tiến vào vũ trụ lần này cũng là nhân vật vô cùng quan trọng, nếu hắn ta gặp phải bất kỳ sự nào thì mọi chuyện sẽ rất nghiêm trọng.
Lý Thành Chi cũng không khỏi lo lắng, Trần Mặc là một nhân tài vô cùng hiếm có, một người có nhiều đóng góp cho đất nước. Vậy nên, nếu chuyến du hành vũ trụ lần này xảy ra vấn đề, thì đây chắc chắn sẽ là một tổn thất cực lớn đối với Trung Quốc.
Nhưng Lý Thành Chi đang ở cùng rất nhiều chuyên gia, ngoài ra còn có người máy phụ trách công tác đặc biệt, hắn cũng không biết nên hỏi ai, cho nên chỉ có thể thấp thỏm chờ đợi.
Kết nối thành công!
Khi bầu không khí trong phòng chỉ huy trở nên trầm lắng hơn bao giờ hết, thì giọng nói của Mặc Nữ đột nhiên vang lên.
Thanh âm này đã khiến cho phòng chỉ huy vốn im lặng như tờ lập tức lấy lại sống động, ánh mắt của mọi người đều vô thức nhìn vào màn hình lớn trước mặt.
Khuôn mặt tươi cười của Trần Mặc xuất hiện trên màn hình lớn, góc độ giống như đang chụp ảnh selfie, tinh thần của hắn cũng không tồi chút nào.
Cảnh tượng này suýt chút nữa đã khiến Tiểu Ngư bật khóc.
Khi nhìn thấy Trần Mặc bình an vô sự, trái tim căng thẳng của cô cuối cùng cũng đã có thể bình tĩnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi