Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1412: Hàng ế?

Tuoshan vô cùng phấn khích, cẩn thận mò mẫm bức tường kiên cố, không khỏi nước mắt lưng tròng. Từ trước tới nay, tộc nhân Manshan bọn họ chưa bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó mình được sống trong một ngôi nhà đẹp đến như vậy, hơn nữa thức ăn, quần áo và các sản phẩm dinh dưỡng khác đều được tạo ra bởi khoa học kỹ thuật.
Ăn, mặc, ở, đi lại, mọi nhu cầu cơ bản của cuộc sống đã được giải quyết chỉ trong một ngày ngắn ngủi, bọn họ cũng không còn phải lo lắng về những điều kiện sinh tồn nữa.
“Mặc tiên sinh, bọn tôi nên làm gì bây giờ?”
Tuoshan lấy lại tinh thần, nhìn sang Trần Mặc.
Bởi vì chưa từng nghĩ đến viễn cảnh bộ tộc Manshan sẽ ra sao nếu bọn họ không còn lo lắng về thức ăn, quần áo, nơi ở và phương tiện đi lại, ông ta có chút hoang mang như khi đi lạc đường.
Nếu đã không cần phải săn thú, bọn họ chỉ ngồi ăn chờ chết sao? Tuoshan vẫn còn tỉnh táo, ông ta biết rằng nếu cuộc sống thoải mái như vậy sẽ là dấu chấm hết của bộ tộc Manshan bọn họ.
“Nếu các tộc nhân không có việc làm, ta e rằng sẽ xảy ra vấn đề lớn.”
Trần Mặc gật đầu đồng ý, mặc dù hoàn cảnh ở đây vô cùng khốc liệt, nhưng xét về phương diện kiến thức và tầm nhìn, Tuoshan thực sự có năng lực trở thành người dẫn đầu.
Nếu như người dân ở đây tiếp tục sinh hoạt an nhàn trong một thời gian dài, thì không bao lâu nữa, cả bộ tộc này sẽ bị hủy diệt.
“Ngươi hãy chọn ra những chiến binh xuất sắc trong bộ tộc để thành lập một lực lượng vũ trang bảo vệ lãnh địa này, sau đó khuyến khích mọi người học chữ đọc sách, học tập kiến thức. Dù sao đi nữa, kiến thức mới là vũ khí sinh tồn hữu ích nhất trong thế giới này.” Trần Mặc nói.
“Tất cả đều nghe theo Mặc tiên sinh.” Tuoshan gật đầu.
Với điều kiện sống của bộ tộc Manshan trước đây, bọn họ bắt buộc trọng võ khinh văn. Nhưng bây giờ thì đã khác, điều kiện sống đã được cải thiện chỉ sau một đêm, cho nên bọn họ cũng phải thay đổi theo thời thế.
“Người máy của ta sẽ sắp xếp công việc cụ thể cho các mọi người, chúng cũng sẽ đảm nhiệm việc dạy học cho tất cả những đứa trẻ ở đây.” Trần Mặc nói.
Bộ tộc Manshan có thiên phú rất tốt, đồng thời cũng hội tụ những đặc tính tốt đẹp như thông minh, lương thiện, chất phác. Mặc dù phải sống trong môi trường khắc nghiệt, nhưng bọn họ cũng không hoá thành những kẻ sát nhân hung tàn. Hơn nữa, ngoại trừ da và mắt, ngoại hình của bọn họ cũng cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ của nhân loại. Vì lẽ đó, Trần Mặc tin rằng bọn họ có thể hòa nhập rất tốt vào nền văn minh nhân loại trong tương lai.
Sau khi dặn dò vài chuyện với Tuoshan, Trần Mặc trở về nơi ở của mình.
Trong lúc xây dựng thành phố hành tinh ở đây, Trần Mặc cũng đã xây dựng một ngôi nhà giống hệt biệt thự Hương Lư Than ở Trái Đất cho riêng mình.
Dù sao đi nữa, sinh hoạt trong một phi thuyền trong một thời gian dài là một chuyện vô cùng chán chường.
Nhìn thấy cách bài trí quen thuộc trước mắt, Trần Mặc thở dài buồn bã, tự hỏi mọi người ở Trái Đất hiện đã ra sao.
Bắt đầu từ con số 0, hắn cần phải tạo ra một nền văn minh công nghệ trong một khoảng thời gian ngắn tại hành tinh Manshan, sau đó chế tạo một cỗ máy kết nối không gian, mở ra lối vào không gian tiểu vũ trụ, rồi tìm đường trở về Trái Đất.
Ngay cả quá trình này được diễn ra với tốc độ nhanh nhất, thì cũng phải hao tốn ít nhất vài năm.
“Mặc tiên sinh.”
Trong khi Trần Mặc đang u sầu, giọng nói của Tuoli đã cắt đứt mạc suy nghĩ của hắn. Trần Mặc quay đầu lại, liền trông thấy Jingger và Tuoli, hai cô gái thuộc bộ tộc Manshan ở đằng sau bọn họ.
“Hả, tại sao các người lại tới đây?”
“Tộc trưởng kêu chúng ta tới đây.” Jingger trả lời bằng ngữ điệu lạnh lùng, sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
Trần Mặc hiểu ra vài điều, nhìn sang hai cô gái sau lưng Jingger, nhận ra bọn họ chính là người đã tặng hoa cho mình vào ngày giỗ tổ của bộ tộc Manshan.
“Còn bọn họ thì sao?”
“Ông nội yêu cầu hai chị gái này đi theo ngươi, sau này bọn họ chăm sóc cho ngươi.” Tuoli giải thích.
“Hả? Không cần, ngươi bảo bọn họ về nhà đi!”
“Mặc tiên sinh, người nhà của bọn họ đều biết bọn họ đến tìm ngươi, và dựa theo quy của của bộ tộc, nếu ngươi để bọn họ về nhà, người nhà cũng không để bọn họ vào nhà đâu. Hơn nữa, cánh đàn ông trong bộ tộc đều biết đến bọn họ tới chỗ của ngươi, thì cũng không dám cưới bọn họ.”
“Làm gì có chuyện ép mua ép bán như thế?”
“Hàng ế, ngươi có thể giải quyết nhu cầu.”
Trần Mặc suýt chút nữa thổ huyết, hàng ế là cái gì? Tên lạnh lùng này bình thường không nói chuyện, nhưng vừa lên tiếng liền khiến người ta nghẹn lời.
“Nhu cầu gì?” Tuoli tò mò hỏi.
“Giao phối.” Jingger đột nhiên nói.
Trần Mặc tái mét mặt mày, không để ý tới hai tên đàn này, chỉ là hai cô gái nhìn hắn với vẻ đáng thương, hắn cảm thấy đau đầu.
“Thôi, nhà ta cũng tương đối lớn, các người thích ở thì ở đi, coi như nhà ta cũng có chút hơi người.” Trần Mặc không thèm quan tâm nữa.
“Cảm ơn Mặc tiên sinh, ta là Tongsi.”
“Mặc tiên sinh, ta là Zana.”
Nghe thấy Trần Mặc cho bọn họ ở lại, hai cô gái vô cùng phấn khích, bắt đầu giới thiệu về bản thân.
Nhìn bọn họ bày ra dáng vẻ vui sướng, hơn nữa còn nhìn mình bằng ánh mắt rực lửa, Trần Mặc chỉ biết ông trán mặc kệ, lập tức xoay người bước vào phòng, cảm giác như bị mắc mưu.
Một đêm yên lặng trôi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi