Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1262: Khu vực triển lãm

“Vậy ngươi thấy thế nào về vấn đề bất bình đẳng trong giáo dục hiện nay?”
“Chỉ có một thứ duy nhất trên thế giới này là hoàn toàn công bằng, đó chính là cái chết.”
“Ngươi vừa mới đề cập đến siêu trí tuệ nhân tạo có ý thức ở trong bài giảng của mình, vậy khi khai phá siêu trí tuệ nhân tạo, ngươi không sợ nó sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát và tạo thành nguy cơ cho nhân loại sao?”
“Trên đời này, không có công cụ tốt hoặc xấu một cách tuyệt đối, tất cả đều phụ thuộc vào người sử dụng nó. Nếu phương trình khối lượng – năng lượng được sử dụng đúng cách, chúng ta sẽ nhận về vô vàn lợi ích từ các nhà máy điện hạt nhân, nhưng nếu nó được sử dụng không đúng cách, chúng ta sẽ gánh chịu hậu quả từ những loại vũ khí hạt nhân. Vì vậy, nếu chúng ta sử dụng trí tuệ nhân tạo một cách thỏa đáng, thì nó chính là trợ lực lớn nhất để thúc đẩy sự phát triển của nhân loại. Vậy nên, điểm mấu chốt của câu hỏi này nằm ở người sử dụng nó, chứ không phải chất lượng của chính nó.”
“Thế nhưng một siêu trí tuệ nhân tạo có ý thức của riêng mình, liệu cũng có khả năng chủ động phản bội nhân loại hay không?”
“Sẽ không, quá trình tạo ra ý thức lượng tử rất đặc thù, và nó đã chặt đứt loại khả năng này ngay từ ban đầu, nó chính là một sinh mệnh hiền lành và rất thân thiện với chúng ta.”
Trần Mặc không lo lắng siêu trí tuệ nhân tạo trong tay hắn sẽ hủy diệt nhân loại.
Bởi vì trước mắt, chỉ một mình hắn nắm giữ phương pháp cùng kỹ thuật tạo ra ý thức lượng tử. Hơn nữa, một khi siêu trí tuệ nhân tạo được phổ cập hoàn toàn, thì máy tính lượng tử cũng sẽ sớm xuất hiện ồ ạt trong tương lai. Đến lúc đó, với tính năng mã hóa lượng tử, Internet và công nghệ truyền tin sẽ vô cùng bảo mật, trí tuệ nhân tạo sẽ không thể kiểm soát mạng và tạo ra những con virus xâm nhập mạng quy mô lớn.
“Vì sao ngươi có thể khẳng định như vậy?”
“Bởi vì nó là do ta tạo ra.”
“Sau bài giảng của ngươi, một số cư dân mạng đã lên tiếng phản đối siêu trí tuệ nhân tạo, ngươi có suy nghĩ gì về điều này?”
Trần Mặc mỉm cười rồi nói: “Bất kỳ ai cũng có quyền chấp nhận hoặc cự tuyệt, nhưng nếu như chúng ta cứ lo lắng về viễn cảnh mặt trời nổ tung mà tìm cách phá hủy mặt trời, vậy thì lúc đó có khác gì ngày tận thế. Trong tương lai, tập đoàn Kiến Hành Quân sẽ xây dựng một tiêu chuẩn nghiên cứu về siêu trí tuệ nhân tạo, đồng thời cung cấp tài liệu tham khảo cho các nhà nghiên cứu khác.”
“Siêu trí tuệ nhân tạo được tạo ra như thế nào?”
“Đây là kỹ thuật cơ mật.”
Trần Mặc đưa ngón tay lên miệng, làm một động tác giữ bí mật, sau đó nở một nụ cười lịch sự với đại đa số phóng viên rồi quay người rời đi, Mặc Nữ cũng lập tức đi theo bên cạnh hắn, bỏ lại phía sau một nhóm phóng viên chưa đặt câu hỏi xong và vẫn đang hò hét.
Buổi tọa đàm khai mở quá nhiều vấn đề tranh cãi, nếu như Trần Mặc cứ đứng đây trả lời, vậy thì e rằng đến ngày mai cũng chưa xong.


Diễn đàn Vô Song diễn ra trong vòng ba ngày, nội dung mỗi ngày đều không giống nhau, bao gồm nghi thức khai mạc của diễn đàn, giải thưởng Vô Song, chủ đề tọa đàm, tiệc tối trao giải, đối thoại ngang hàng, công bố thành tựu khoa học kỹ thuật, triển lãm khoa học kỹ thuật, biện luận của những nhà khoa học kỹ thuât trẻ, nghi lễ bế mạc diễn đàn với những hy vọng về viễn cảnh tương lai.
Tuy nhiên, Trần Mặc chỉ vừa tổ chức diễn đàn Vô Song lần đầu tiên, đồng thời cũng mới tuyên bố thành lập giải thưởng Vô Song, chưa thể chọn lựa ra những thành tựu nào sẽ đoạt giải thưởng Vô Song, cho nên khâu trao giải thưởng và bữa tiệc tối sẽ bị huỷ bỏ.
Về sau, Trần Mặc cũng sẽ không xuất hiện tại chủ đề tọa đàm, mà người đoạt giải thưởng Vô Song năm đó sẽ lên sân khấu để phổ biến các chủ đề nghiên cứu của mình đến khán giả.
Bải giảng không cần phải có nhiều công thức, nhưng nhất định phải thân thiện với công chúng bình thường.
Vừa rồi, Trần Mặc chỉ dùng ngôn ngữ học thuật đơn giản và khiêm tốn nhất trong bài giảng của mình, nhằm làm cho những môn khoa học kỹ thuật trở nên gần gũi với những người bình thường, bởi vì mục đích của diễn đàn chính là quảng bá khoa học.
Ngoài ra, nơi bắt mắt nhất trong diễn đàn Vô Song lần này chính là khu triển lãm khoa học kỹ thuật.
Bởi vì toàn thế giới đang lâm vào tình cảnh chiến tranh, những công ty từ các quốc gia khác không tiện gửi sản phẩm của mình đến Trung Quốc, do đó khách quan cũng chỉ nhìn thấy các sản phẩm từ tập đoàn Kiến Hành Quân và mấy công ty hàng đầu trong nước tại khu vực triển lãm của diễn đàn Vô Song.
Khu vực triển lãm được chia thành nhiều gian khác nhau, bao gồm gian vật lý, hóa học, sinh vật, y học, toán học, máy tính, robot, nguồn năng lượng, v.v., tất cả đều chứa đầy các sản phẩm công nghệ hàng đầu khác nhau, ví dụ như chiến giáp sắt thép, thiết bị truyền tin siêu quang tốc, khối vật liệu mới có kích thước khoảng một cm3 và con chip lớn bằng móng tay.
Tất cả những thứ này gần như chứa đựng các công nghệ kỹ thuật hàng đầu thế giới của tập đoàn Kiến Hành Quân.
Hôm nay, toàn trường đại học Vô Song tạm thời đình chỉ hoạt động giảng dạy, cho nên sinh viên từ các học viện khác nhau của đại học Vô Song đều tụ tập tại khu vực triển lãm để ngắm nhìn các sản phẩm công nghệ mới nhất.
Gian trưng bày chiến giáp sắt thép chật chội như nêm cối, người nào người nấy cũng đổ xô vào chụp ảnh.
“Hiệu trưởng tới rồi.”
“Hiệu trưởng tới rồi.”
“…”
Những tiếng hò hét phấn khích vang lên khắp khu triển lãm.
Trong một khoảnh khắc, tất cả các sinh viên đang vây xem những sản phẩm công nghệ khác nhau đều quay đầu lại và tập trung ánh mình về phía Trần Mặc.
Trong mắt họ, người hiệu trưởng hiếm khi lộ diện này giống như một vị thần.
Trần Mặc ra hiệu cho đám người Hắc Ưng không cần ngăn cản mấy sinh viên này: “Các bạn học, ta không phải là gấu trúc khổng lồ, các ngươi đừng vây quanh ta như vậy, đang làm cái gì thì tiếp tục làm cái đó đi.”
“Hiệu trưởng, chúng ta muốn chụp ảnh cùng ngươi.”
Một nam sinh can đảm la lớn.
“Cái này có thể.”
Trần Mặc nhận lấy một cái gậy selfie của một nữ sinh bên cạnh, các sinh viên phía sau tự giác đi đến và nép mình vào ống kính.
Mười phút sau, Trần Mặc chụp được mấy bức ảnh, sau đó ký tên cho mấy người, rồi mới thành công trốn thoát và đến trước gian trưng bày chiến giáp sắt thép.
“Vị bạn học kia, ngươi muốn mặc thử chiến giáp không?” Trần Mặc sờ sờ chiến giáp nói.
“Woa!”
“Ta ta ta.”
“Hiệu trưởng, ta à…”
“…”
Những tiếng hô điên cuồng gây chấn động toàn bộ khu triển lãm.
Lúc Trần Mặc đưa theo Tiểu Ngư, Vô Song và mấy người khác rời khỏi đại học Vô Song đã là vào buổi tối.
Ngày thứ nhất của diễn đàn Vô Song đã kết thúc, Trần Mặc cũng đã nói hết những gì cần nói, những người khác sẽ chủ trì tiếp tục tiến hành những hoạt động tiếp theo.
Lúc quay trở lại biệt thự, Mặc Nữ liền báo cho Trần Mặc một tin tức tốt lành: Máy tạo ra oxy và phân hủy CO2, SO2 đã được hoàn thành.
—–-
P/s: các đh ủng hộ KP, NP cho truyện nhé :3
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi