Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 793: Ta tin tưởng ngươi

Sau khi nhìn thấy Trần Mặc mang theo hòm thuốc có in ký hiệu của công ty Hải Tinh vào trong phòng, tất cả chuyên gia trong nhóm nghiên cứu đều nhìn về phía hắn.
“Đây là các mẫu thuốc do công ty Hải Tinh đưa tới.”
Trần Mặc nói.
Công ty Hải Tinh?
Ai nấy đều quay đầu nhìn nhau, bọn họ không hề có ấn tượng đối với công ty này.
“Công ty Hải Tinh là một doanh nghiệp hoạt động trong lĩnh vực y dược, trực thuộc tập đoàn Kiến Hành Quân.”
Ngũ Băng lên tiếng nhắc nhở, mọi người lập tức bừng tỉnh.
Sau khi hòm thuốc được mở ra, mười mấy ống thuốc màu xanh lam xuất hiện trước mắt các nhà nghiên cứu.
Trong lúc bọn họ còn đang nghi hoặc, Trần Mặc mở miệng giải thích: “Đây là một loại thuốc đặt biệt do viện nghiên cứu vi sinh vật Giang Hà đã nghiên cứu và phát triển theo chỉ định của ta. Nó có khả năng suy giảm hoạt tính của virus VFV, tên là Hải Tinh số 3 (HX3)”
“Một loại thuốc suy giảm hoạt tính của virus VFV?”
Thạch Hoành Đồ kinh ngạc kêu lớn một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm mấy ống thuốc trong hòm: “Ý ngươi là, loại thuốc này có tác dụng chống lại virus VFV?”
“Theo báo cáo thí nghiệm của viện nghiên cứu Giang Hà, loại thuốc này quả thực có thể suy giảm khả năng hoạt động của virus VFV xuống mức thấp nhất, nhưng nó vẫn chưa thể tiêu diệt virus VFV hoàn toàn.”
Trần Mặc nói.
“Thật sự?”
Thạch Hoành Đồ vô cùng kích động, hắn nắm chặt tay Trần Mặc, háo hức muốn biết câu trả lời.
Tính đến thời điểm hiện tại, tiến trình nghiên cứu phòng chống virus VFV của Trung Quốc vẫn chưa tiến triển tjêm một chút nào. Mặc dù bọn họ đã thử qua rất nhiều phương pháp và dược liệu khác nhau, nhưng tất cả đều không có hiệu quả. Nhưng bây giờ Trần Mặc lại bất ngờ tuyên bố loại thuốc HX3 này có tác dụng với virus VFV, Thạch Hoành Đồ không muốn kích động cũng không được. Cho dù đây vẫn phải chưa phải là phương án diệt trừ tận gốc virus VFV, nhưng ít ra thì cũng đã bừng lên ánh sáng của thành công.
“Đây là báo cáo của viện nghiên cứu Giang Hà, còn dữ liệu thí nghiệm cụ thể như thế nào thì phải tùy thuộc vào kết quả lâm sàng.”
Trần Mặc đưa báo cáo của Từ Mẫn Sinh cho đám người Thạch Hoành Đồ.
“Quá tốt rồi, quá tốt rồi.”
Sau khi xem xong bản báo cáo, đám người Thạch Hoành Đồ lập tức trở nên phấn kích vô cùng.
Mặc dù phương thuốc AG72 do đội ngũ 72 người của WHO nghiên cứu và phát triển có thể ức chế hoạt động trao đổi chất của virus VFV, nhưng tác dụng của nó lại có nhiều hạn chế.
Phương thuốc AG72 chỉ có thể duy trì tác dụng trong vòng một tuần, bệnh nhân cần phải tiêm AG72 thường xuyên thì mới có thể kéo dài khả năng ức chế virus VFV và ngăn chặn nguy cơ bệnh tình tiến triển nặng hơn.
“Mau kiểm tra tác dụng của phương thuốc HX3 này, ngay bây giờ.”
Thạch Hoành Đồ lập tức đưa ra chỉ thị, các thành viên trong nhóm nghiên cứu nhanh nhóng rời đi để bắt đầu thử nghiệm hiệu quả của HX3. Con đường lúc trước đó không hanh thông, bọn họ nhất định phải tìm kiếm ra một con đường khác.
“Ngươi kêu công ty Hải Tinh vận chuyển những lọ thuốc mẫu này tới để trị liệu cho Triệu Mẫn sao? Phương án trị liệu này sẽ khả thi chứ?”
Trên đường trở phòng thí nghiệm, Ngũ Băng hỏi Trần Mặc.
“Đúng vậy, ta đã có một phương án cụ thể, nhưng cần phải nghiệm chứng thì mới biết nên làm hay không.”
Trần Mặc nói.
“Ngươi có thể tiết lộ cho ta không?”
Trong lúc hai người đang bàn về kế hoạch trị liệu, một âm thanh dồn dập cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ. Một nữ y tá hối hả chạy tới, sắc mặt vô cùng lo lắng.
“Làm sao thế?”
“Bệnh tình của cô Triệu đã có chuyển biến.”
Nữ y tá nói.
“Cái gì?”
Trần Mặc cứng đờ cả người trong khoảnh khắc, sau đó hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần và chạy về phía phòng bệnh của Triệu Mẫn, Ngũ Băng và nữ y tá cũng đồng thời tiếp bước theo hắn.
“Nói cho ta biết về tình hình của cô ấy.”
Lúc này, ánh mắt của Trần Mặc tràn ngập sự lo lắng.
“Vào buổi sáng hôm nay, sức khoẻ của cô Triệu vẫn còn rất tốt, nhưng mới vừa rồi, cô ấy cảm thấy ngột ngạt trong lòng ngực, cơ thể bắt đầu xuất hiện rất nhiều chấm đỏ. Vậy nên, ta liền chạy đến đây để báo cho ngài.”
Nữ y tá dường như phải cố hết sức thì mới có thể miễn cưỡng theo kịp bước chân của Trần Mặc.
Không bao lâu, ba người mặc trang phục phòng hộ tiến vào phòng cách ly của Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn hiện đang nằm trên giường coi phim, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, xem ra cô ấy cũng không bị virus ảnh hưởng quá nhiều.
“Để cho ta xem một chút.”
Trần Mặc đi đến bên giường bệnh, hắn không thèm đợi Triệu Mẫn trả lời mà trực tiếp lật tay áo của cô lên.
Quả nhiên, hắn lập tức nhìn thấy khoảng chừng mười mấy nốt ban như đậu đỏ trên cánh tay của Triệu Mẫn, làn da trắng mịn của cô càng làm cho những nốt ban này trở nên phi thường chói mắt. Ngay sau đó, Trần Mặc nhìn vào cổ áo Triệu Mẫn, phần xương quai xanh và sống cổ đều đã xuất hiện các điểm đậu đỏ lưa thưa.
Thời điểm bộc phát của Triệu Mẫn cũng không giống như những bệnh nhân khác. Trong trường hợp phổ thông, cơ thể của người nhiễm virus VFV sẽ bao phủ bởi những nốt mụn mủ đi kèm với những cơn đau nhức kinh khủng. Nhưng theo thời gian dần trôi, bệnh tình cúa Triệu mẫn sẽ ngày càng chuyển biến xấu, những vết mụn mủ và vết máu sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện.
Sau khi biết được virus VFV trong cơ thể Triệu Mẫn đã bắt đầu bùng phát triệu chứng, Trần Mặc cảm thấy có một tảng đá nghìn cân đang đè ép lòng mình.
“Hiện tại ngươi cảm thấy như thế nào?”
Trần Mặc vừa kiểm tra vừa hỏi.
“Rất tốt, ngoại trừ hơi tức ngực, còn lại cũngkhông có gì khác biệt.”
Triệu Mẫn để Trần Mặc tùy ý kiểm tra cơ thể của mình, bình tĩnh trả lời.
“Những chỗ này không bị ngứa sao? Cơ thể có bị sốt hoặc khó chịu không?”
Trần Mặc chỉ vào điểm đỏ trên cánh tay của Triệu Mẫn.
“Không ngứa cũng không sốt.”
Cảm nhận được sự quan tâm của Trần Mặc, Triệu Mẫn nở một nụ cười thoải mái: “Ta không chết được, đúng không?”
“Yên tâm, phương án trị liệu đã có chút tiến triển và đang chuẩn bị thí nghiệm lâm sàng. Một khi thí nghiệm thành công, ta sẽ có thể chữa khỏi cho ngươi.”
Trần Mặc vỗ vỗ mu bàn tay Triệu Mẫn, ra hiệu cho cô ấy yên tâm.
“Vậy thì không có việc gì, ngươi còn nợ ta một cái ôm thân tình, không được thất hứa đâu nhé. Ta hiện tại không có chỗ nào không thoải mái, ngươi cứ đi làm việc của mình đi, không cần lãng phí thời gian ở đây.”
Triệu Mẫn nói.
“Ngươi phải giữ thái độ lạc quan, còn những chuyện khác cứ giao cho ta. Ngươi hãy tin tưởng ta, ta sẽ chữa khỏi bệnh cho ngươi.”
Triệu Mẫn và Trần Mặc nhìn nhau rồi mỉm cười, sắc mặt hai người cũng đồng thời giãn ra.
“Ta tin tưởng ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi