Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 464: Tiểu Ngư kinh hỉ

Vừa về biệt thự, Tiểu Ngư đã từ bên trong ra đón rồi cầm ba lô của hắn đem đi cất.
“Sao ngươi không gọi ta cùng về?”
“Mặc Nữ nói ngươi đang nghiên cứu nên ta không muốn làm phiền ngươi, cũng không biết ngươi khi nào ra nên ta về trước nấu cơm rồi chờ ngươi về.”
Tiểu Ngư cười nói.
Trần Mặc cảm thấy có chút đau lòng khi nghe Tiểu Ngư nói vậy.
Vì không cần xử lý việc Kiến Hành Quân hợp tác với gia tộc Rothschild, nên trong khoảng thời gian này, hắn thường ở lỳ trong phòng thí nghiệm, tập trung toàn bộ tinh thần để thiết kế máy chiếu ba chiều cỡ nhỏ.
Đến khi về nhà, hắn dùng cơm nước xong xuôi rồi lại lao vào thư phòng tiếp tục nghiên cứu, cho nên đã lâu rồi không nói chuyện cùng Tiểu Ngư. Dù vậy, Tiểu Ngư vẫn luôn chăm lo cuộc sống hàng ngày cho hắn, không hề than phiền lấy một câu hay yêu cầu hắn làm bất cứ điều gì.
“Mấy ngày nay ta đều lao đầu vào việc thiết kế máy chiếu ba chiều cỡ nhỏ, không thể dành nhiều thời gian với ngươi.”
Trần Mặc áy náy nói.
“Ta biết ngươi bận rộn nghiên cứu, hơn nữa ta cũng không phải mèo con bám người, nên ngươi không cần ở bên ta mỗi ngày.”
Tiểu Ngư cười nói: “Chúng ta ăn trước đi, nếu không sẽ nguội mất.”
Hai người ngồi vào bàn ăn, Tiểu Ngư đưa chén canh cho Trần Mặc.
Mùi thơm của thức ăn khiến Trần Mặc cảm thấy ấm lòng.
Khi hắn và Tiểu Ngư còn là sinh viên ở đại học Tân Hải, hắn thường quên ăn cơm vì mải mê nghiên cứu khoa học, Tiểu Ngư sẽ đem đồ ăn đến cửa hàng mà hắn thuê lúc đó. Hành động quan tâm đó vẫn diễn ra đến tận bây giờ, Tiểu Ngư sẽ về nhà trước, chuẩn bị đồ ăn đầy đủ rồi đợi hắn về, mùi vị thức ăn mà cô nấu vẫn không thay đổi.
Trong đầu nhớ về những kí ức xa xưa, Trần Mặc không khỏi cười khẽ.
Trong mắt người ngoài, Tiểu Ngư may mắn mới có thể ở bên hắn, nhưng thật ra, gặp được Tiểu Ngư mới là điều may mắn nhất của hắn.
“Cảm ơn bà xã.”
Trần Mặc cầm lấy chén canh rồi nói.
“Đừng có nịnh.”
Tiểu Ngư cười vui vẻ, trong lòng cô cũng cảm thấy vô cùng dễ chịu. Người đang ngồi đối diện cô lâu lâu lại nói ra mấy lời sến súa, cũng có lúc hành động như đứa con nít chưa lớn, nhưng mà cô lại rất thích những mặt đó của hắn.
“Đúng rồi, sau này chúng ta mời người giúp việc đi, ngươi không cần phải vất vả như thế này nữa.”
“Không cần đâu, ta có vất vả gì đâu chứ. Robot trợ lý làm hết những công việc nhà khác rồi, ta chỉ cần nấu ăn một chút thôi. Nếu ngươi không cho ta làm chút việc này, ta thực sự sẽ trở thành người vô dụng đó. Hay là ngươi chán cơm ta nấu rồi nên muốn mời người giúp việc về nấu cơm chứ gì.”
Tiểu Ngư giả vờ giận dỗi.
“Làm gì có chuyện đó, ta ăn hằng ngày cũng không chán nha, cơm do Tiểu Ngư nhà ta nấu còn ngon hơn đầu bếp bên ngoài làm nhiều.”
Trần Mặc vội trả lời.
“Nói bậy nói bạ, ta cũng không phải là đầu bếp, ngươi ăn thêm đi.”
Tiểu Ngư nghe Trần Mặc khen thì chợt nở một nụ cười ngọt ngào, hai mắt cong cong như vành trăng, cô không ngừng gắp thêm thức ăn vào chén của Trần Mặc.
Trần Mặc từng kêu Tiểu Ngư thuê người giúp việc nhiều lần, nhưng đều bị cô uyển chuyển từ chối. Hắn cũng không ép buộc, chỉ cần Tiểu Ngư vui vẻ là được.
“Ta nói cho ngươi một tin vui, hôm nay máy chiếu ba chiều cỡ nhỏ đã thử nghiệm thành công.”
Trần Mặc thông báo: “Cho nên cuối tuần này, ta sẽ để bản thân thả lỏng một chút, cùng ngươi đi ra ngoài chơi thật vui vẻ.”
“Thật sao?”
Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Ngư ngạc nhiên nhìn Trần Mặc.
Nếu cô nói không cần hắn ở bên cạnh chắc chắn là lời dối trá, có người phụ nữ nào không muốn người đàn ông của mình dành nhiều thời gian cho mình chứ?
Trần Mặc phải nghiên cứu kỹ thuật, ngày nào cũng vắt kiệt tinh thần, cô không giúp được gì nên chỉ có thể thầm xót xa cho hắn. Hơn nữa, cô cũng không thể giúp hắn quản lý công ty, việc duy nhất cô có thể làm là chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của hắn. Đương nhiên, cô cũng không thể tùy tiện chiếm thời gian của hắn mchỉ để làm những việc vụn vặt như mua sắm hay xem phim với cô.
Bây giờ Trần Mặc có thời gian để ở bên mình nhiều hơn cũng coi như là một niềm vui bất ngờ.
“Ta có lừa ngươi lúc nào chưa?”
Trần Mặc càng yêu Tiểu Ngư hơn khi nhìn thấy vẻ mặt kinh hỉ (vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên) như đứa nhỏ của Tiểu Ngư.
Đúng là đã lâu rồi hắn không đi chơi với Tiểu Ngư, nên chỉ cần một câu nói đơn giản như vậy đã khiến cô đã vừa bất ngờ vừa mừng rỡ như thế kia. Xem ra,, hắn cần dành thời gian để ở bên cạnh Tiểu Ngư nhiều hơn.
“Vậy tối nay ta muốn đi dạo phố, xem phim, còn mua mua mua thật nhiều đồ, mua cho ngươi nghèo luôn.”
Tiểu Ngư vừa cười vừa nói.
“Được nha.”
Sau khi cơm nước và dọn dẹp xong xuôi, Tiểu Ngư nhanh chóng thay quần áo, ôm lấy cánh tay Trần Mặc, vô cùng phấn khởi rời khỏi biệt thự.
Buổi tối ở thành phố Tân Hải vô cùng bình yên, xe cộ bất tận trên đường, đèn neon và biển quảng cáo trên đường nhấp nháy đầy màu sắc, dòng người hối hả qua lại tấp nập trên phố, tất cả những điều này đều đang thể hiện ra sự thịnh vượng và hài hòa của thành phố.
Con phố mua sắm vào ngày cuối tuần chật kín người, ai ai cũng đều mang theo nụ cười thoải mái.
Tiểu Ngư ôm lấy cánh tay của Trần Mặc, đôi môi nở nụ cười ngọt ngào, hai người cùng nhau đi dạo xung quanh khu trung tâm thương mại gần đó. Đã lâu rồi cô đã không đi chơi với Trần Mặc, tâm trạng cô vô cùng phấn khích, giống như một chú chim vừa được bay ra khỏi lồng.
Lúc này, Tiểu Ngư đang mặc quần jeans cùng áo len cổ lọ, mang một đôi giày mềm giản dị, mái tóc đen được thả buông ra, trông gọn gàng mà ưu nhã. Trông cô cứ như một cô em hàng xóm nhà bên, kết hợp với vóc dáng hoàn mỹ và khí chất thanh sạch, khiến cho ai nấy cũng phải ngoái nhìn.
Số người đi đường liếc nhìn cặp đôi này cực kỳ cao, bọn họ cũng đều sẽ lơ đãng liếc nhìn Trần Mặc với ánh mắt hâm mộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi