Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1543: Trái Đất chỉ là vũng nước nhỏ

“Không ai có thể ngăn cản xu thế phát triển của tập đoàn Kiến Hành Quân.” Tả Thiên nhẹ nhàng than thở, không hề che giấu sự kính nể trong giọng nói.
Bọn họ tận mắt chứng kiến năm trận chiến mô phỏng, đồng thời nhận thức được chiến tranh quy mô vũ trụ và chiến tranh trong hành tinh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Các chiến thuật tận dụng “địa hình” vũ trụ, cú nổ hằng tinh, pháo đài không gian, vũ khí không gian là những phương diện chưa bao giờ xuất hiện tại Trái Đất.
Tả Thiên không hề cảm thấy ghen tị, chỉ bái phục từ sâu tận đáy lòng.
Ông ta tự nhận là năng lực lập kế hoạch của mình tốt hơn những người khác, nhưng sau khi thấy màn trình diễn của Lam, ông ta liền chuyển sang ngưỡng mộ đối phương.
Sinh mệnh ngoài hành tinh này thực sự sở hữu những khả năng tuyệt vời..
Xét về phương diện kinh tế, tập đoàn Kiến Hành Quân vốn dĩ đã rất hùng mạnh, cộng thêm sự chống đỡ từ Triệu Mẫn và Mặc Nữ, nó lại càng phát triển mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nhưng xét về phương diện quân sự, lực lượng vũ trang ban đầu của tập đoàn Kiến Hành Quân vẫn còn có nhiều hạn chế, giống như chú ngựa nhỏ kéo xe lớn.
Không phải do Vương Hải không đủ khôn khéo, mà là trình độ phát triển trang bị vũ khí của tập đoàn Kiến Hành Quân vượt xa tưởng tượng của con người trên Trái Đất. Ngay cả khi các chiến lược gia hàng đầu trên thế giới tề tựu tại đây, thì bọn họ cũng vẫn là những chú ngựa nhỏ kéo xe lớn mà thôi.
Giờ đây, sự xuất hiện của Lam đã bù đắp khuyết điểm cuối cùng của tập đoàn Kiến Hành Quân, thật khó tưởng tượng được Kiến Hành Quân trong tương lai sẽ khủng bố đến mức nào.
“Đây là chuyện tốt đối với chúng ta, và đối với toàn thể nhân loại.” Ông cụ đứng cạnh Tả Thiên khẽ than thở: “Đối với Trần Mặc, Trái Đất thực sự chỉ là một vũng nước nhỏ.”
Những người xung quanh đều gật đầu đồng ý.
……
“Ông xã, tiếp theo ngươi định làm gì?”
Trần Mặc rời khỏi thế giới thực tế ảo, liền nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của Tiểu Ngư, và Triệu Mẫn và Mặc Nữ ở bên cạnh. Hắn bèn vươn vai một cái, xoa đầu Tiểu Ngư rồi nói: “Ta vừa mới trở về, cũng cần phải nghỉ ngơi thật thốt, đồng thời tranh thủ ở cạnh các ngươi, đền bù những thiệt thòi của các ngươi trong thời gian qua.”
“Ừm!”
Tiểu Ngư mỉm cười đắc ý, Triệu Mẫn và Mặc Nữ bên cạnh cô cũng để lộ nụ cười vui sướng.
“Mọi người muốn đi đâu?”
“Đi dạo phố!” Ba người phụ nữ đồng thanh với nhau, bật cười thành tiếng rồi vội vàng quay về nhà để thay quần áo.
Nhìn thấy dáng vẻ phấn chấn của bọn họ, Trần Mặc cũng cảm thấy dịu dàng trong tâm can. Hắn lang thang tám năm trong vũ trụ, cũng chỉ để được nhìn thấy tất cả những chuyện này.
Mười phút sau, ba người phụ nữ đã thay quần áo xong xuôi, ai nấy đều chỉ ăn diện những loại trang phục thường ngày như là áo phông và denim, nhưng lại bộc phát ba loại khí chất khác nhau.
Tiểu Ngư thì dịu dàng đằm thắm, tao nhã nhẹ nhàng, Triệu Mẫn là nữ cường nhân cao quý lạnh lùng, còn Mặc Nữ trông giống như một em gái hàng xóm điềm tĩnh ung dung.
“Ông xã, trong số bọn ta, ai là người đẹp nhất?” Tiểu Ngư đi tới cạnh Trần Mặc, mỉm cười hỏi hắn.
“Mỗi người một vẻ.” Trần Mặc ngửi được mùi vị nguy hiểm từ nụ cười tươi rói này, hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh, lập tức trở nên cẩn thận,.
“Ta biết ngay là ngươi sẽ nói qua loa như thế.” Tiểu Ngư tức giận nói.
“Ta nghiêm túc mà.” Trần Mặc nghiêm nghị nói.
“Thôi, ta tha cho ngươi, chúng ta đi nào! Ba người thì không đủ phần, ngươi dẫn Mặc Nữ là được, ta đi cùng chị Triệu Mẫn!” Tiểu Ngư hôn lên mặt Trần Mặc rồi nắm tay, kéo Triệu Mẫn đi trước, để Mặc Nữ đi cùng Trần Mặc.


“Ông xã, ta muốn mua son này!”
“Trần Mặc, màu sắc trong mẫu này hợp với ta, ta muốn mua nó!”
“Anh Mặc, ta chọn cái này.”
Trong trung tâm mua sắm Tân Hải rộng lớn, ba người phụ nữ hưng phấn đến mức không ngừng kéo tay Trần Mặc đi vào cửa hàng. Bọn họ không màng tới giá cả đắt hay rẻ, chỉ cần thấy thích là mua ngay tắp lự, sau đó lại để Trần Mặc thanh toán hóa đơn, không hề quan tâm một đám người kinh ngạc há hốc mồm sau lưng.
Nhìn nụ cười vui vẻ của bọn họ, Trần Mặc có chút xót xa trong lòng.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua bức màn, lặng lẽ truyền hơi ấm để đánh thức Trần Mặc.
Sau khi nghỉ ngơi suốt nửa tháng, hắn tiếp tục nghênh đón một buổi sáng tĩnh lặng khác.
Trong hành trình mù mịt kéo dài tám năm trong vũ trụ, hắn từng đặt chân tới một số hành tinh không phân rõ ngày và đêm, hoặc có có thời gian ngày và đêm khác hẳn ở Trái Đất, vậy nên một buổi sáng ấm áp như vậy là một điều vô cùng hiếm thấy.
Cửa phòng bỗng được mở ra, Tiểu Ngư nhẹ nhàng bước vào, ngắm nhìn Trần Mặc một lúc rồi mỉm cười dịu dàng: “Ông xã, xuống ăn sáng nào.”
Tiểu Ngư hiện đang mặc một chiếc váy dài màu trắng, vì vừa mới rời giường không bao lâu nên vẫn còn chưa trang điểm, chỉ để mặc làn tóc như suối chảy xuống dọc bờ vai, nhưng vẫn trông cực kỳ quyến rũ.
Trần Mặc có chút ngứa ngáy trong lòng, liền nhẹ nhàng kéo cô ấy vào lồng ngực mình, lại cảm thấy dễ chịu trở lại.
“Ngươi sao thế?” Tiểu Ngư dịu dàng hỏi.
“Không có gì, ta chỉ muốn ôm ngươi một cái thôi.”
“Ừm.”
Tiểu Ngư áp mặt mình vào người Trần Mặc, cảm thụ cái ôm của hắn.
Qua một lúc lâu sau, Trần Mặc mới thả cô ra, vén mái tóc trên vai cô ra sau: “Ta đi rửa mặt trước, chờ ta nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi