Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1106: Sinh vật kỳ lạ

Trong một khu vực không xác định trong vũ trụ, một điểm sáng loé lên từ xa đến gần, biên độ di chuyển như con thoi, hành tẩu trong không gian với tốc độ cực nhanh.
Một chiếc phi thuyền vũ trụ chậm rãi bay tới gần, sau đó để lộ vóc dáng vẻ vốn dĩ của nó.
Chiếc phi thuyền vũ trụ có bề ngoài rắn chắc như tảng núi, mặt ngoài góc cạnh với đủ loại vũ khí khác nhau.
Bên trong khoang phi thuyền, những sinh vật màu hồng đang chìm trong giấc ngủ say, kích thước của bọn chúng dài khoảng ba mét, diện mạo giống như loài bò sát, hai mắt nhắm nghiền, các ngón tay dài ngoằng lồi lõm, phần đầu không có lỗ tai, trên đỉnh có thêm xúc tua.
Trong kho khủ đông trong suốt, cơ thể màu hồng của sinh vật không rõ danh tính lộ rõ ra bên ngoài, làn da non mềm như bạch tuộc được bao phủ bởi những hoa văn kỳ dị, bàn chân có lớp vảy dữ tợn, sau lưng còn có một cái đuôi đỏ tươi hư máu, dài khoảng hai mét với đủ loại gai nhọn.
Bên trong khoang phi thuyền, một giọng nói the thé kỳ lạ đột nhiên vang lên, sau khi phiên dịch ra chính là:
“Akatail Ephemeris, lúc 42:64:89 ngày 21/74/204756, tàu vũ trụ Đào Vong 20981 đã tiến vào phạm vi dải ngân hà, dự kiến sẽ đến điểm đến thứ 5142, chòm Orion của hệ ngân hà sau 5 năm nữa, hiện tại vẫn chưa tìm thấy ngôi sao nào phù hợp để cư trú…”
Vừa mới báo cáo xong, một tiếng chuông báo động sắc bén vang lên, trong nháy mắt các khoang hôn mê trong phòng điều khiển phi thuyền đều được mở ra, sinh vật màu hồng đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra, trong mắt đỏ bừng hiện lên vẻ hoảng sợ.
“Mức độ cảnh báo cao nhất, mức độ cảnh báo cao nhất, một luồng thiên thạch xuất hiện ở tọa độ a5247, s1547, x24567, sau 5 giây sẽ va chạm với nhau, hệ thống vũ khí được kích hoạt.”
“Chít chít chít chít…”
Các xúc tu trên đầu của sinh vật đuôi đỏ lắc lư, miệng nó phát ra những làn sóng âm thanh kỳ lạ.
Toàn bộ phòng điều khiển hoảng loạn.
Hệ thống vũ khí của tàu vũ trụ đã được mở ra, tất cả đều nhằm vào hướng của thiên thạch.
Bùm!!!
Từng chùm hạt khác bay về phía dòng thiên thạch, thiên thạch bị bắn trúng phát nổ ngay lập tức, biến thành những mảnh vỡ nhỏ hơn, bay về mọi hướng.
“Báo động, báo động, thân tàu bị hư hỏng.”
“Báo động, thân tàu bị hư hỏng, xin hãy rời phi thuyền ngay lập tức, xin hãy rời phi thuyền ngay lập tức.”
Khi sinh vật đuôi đỏ nghe thấy tiếng báo động, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Ầm!
Cú va chạm của thiên thạch lớn đã làm nổ tung phi thuyền vũ trụ không biết lang thang trong vũ trụ bao nhiêu năm này, vô số mảnh vụn và xác tàu bắn ra mọi hướng.
Mảnh vụn lớn nhất trong đó, cùng với trận mưa thiên thạch, đang bắn về phía chòm sao Orion.
Mà lúc mảnh vụn xoáy về phía chòm sao Orion, mặt trời vẫn tỏa ra ánh sáng vĩnh cửu, Địa Cầu xanh thẳm vẫn ung dung tự tại quay đều.
…..
….
“Thật đẹp.”
Trên máy bay vũ trụ Nữ Thần, Tiểu Ngư ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn hành tinh xanh lam ở bên ngoài khuôn mặt nhỏ nhắn bừng bừng hưng phấn, còn Triệu Mẫn ở bên cạnh lại bày ra vẻ mặt phức tạp.
Hai người giống như hai đứa trẻ chưa từng nhìn thấy sự đời, tò mò hào hức với những sự vật xung quanh.
Hành tinh màu xanh trước mặt, nơi mà bọn họ đã và đang sống mấy chục năm nay, hiện giờ chỉ bằng một nắm tay. Hai người tuyệt nhiên không nhìn thấy bất cứ sinh vật nào, trụ sở công ty khổng lồ của bọn họ cũng mất dạng.
Tầm nhìn lớn bao nhiêu, ý chí lớn bấy nhiêu.
Thời khắc này, hai cô gái mới thực sự cảm thấy nhân loại chỉ giống như một hạt bụi trong vũ trụ. Đối với dòng thời gian vĩnh hằng, bọn họ chỉ là người qua đường, biến mất chỉ trong nháy mắt.
Sau khi đích thân trải nghiệm cảm giác nhỏ bé đến nhường này, người có tinh thần không ổn định có thể trực tiếp mất đi tinh thần chiến đấu.
Khi nhìn thấy Tiểu Ngư đang hưng phấn kích động, Triệu Mẫn cảm thấy có chút ghen tị. Cô ấy có người che chở, cho nên không cần suy nghĩ nhiều, quả thực rất may mắn.
Triệu Mẫn cũng trông thấy bộ dáng bình tĩnh như mọi khi của Trần Mặc, cô mới hiểu người đàn ông này đang khiêu chiến trực diện với vũ trụ sâu thẳm này.
Có lẽ, hắn sẽ không bằng lòng tan biến trong dòng sông thời gian, tựa như một con vi khuẩn trong vũ trụ.
Trần Mặc như nhìn ra được suy nghĩ của Triệu Mẫn, mỉm cười vươn tay vỗ lưng cô ấy, đồng thời cũng sờ đầu Tiểu Ngư: “Có đẹp không? Thiên hà đằng kia đẹp, hay là Trái Đất đẹp?”
“Vậy ngươi cảm thấy Mặc Nữ đẹp, hay chị Triệu Mẫn đẹp?” Tiểu Ngư hỏi đùa.
Triệu Mẫn gần như bật cười thành tiếng, câu hỏi này thật sự rất thú vị.
“Ừm, mỗi người một vẻ, đều đẹp.” Trần Mặc cười khan nói một tiếng.
“Hai người nói xem, có thật sự có những sinh vật khác, những nền văn minh ở địa cầu khác ở giữa vũ trụ này không?” Tiểu Ngư sau khi lấy lại tinh thần hơi xúc động nhìn Trái Đất ngoài cửa sổ.
“Ta nhường câu hỏi này cho nhà khoa học.”
Hai người Triệu Mẫn và Tiểu Ngư đều nhìn Trần Mặc, chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Vấn đề này tương tự với lý thuyết siêu vi khuẩn dưới biển sâu. Vi khuẩn sống trong các hố sâu dưới đáy biển, liệu chúng có tự hỏi về những loài vi khuẩn khác ở bên ngoài không?”
Trần Mặc xúc động nói: “Hẳn là có, nhưng chúng cũng chỉ bị hạn chế ở biển sâu mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi