Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 434: Nữ thần chân dài

Sau khi đã khuấy kỹ, Trần Mặc mới nói: "Được rồi, mau vào đi."
"Ừm."
Tiểu Ngư cũng không nói gì mà chỉ cởi đồ trước mặt Trần Mặc. Cơ thể hoàn mỹ của cô hiện ra trước mắt, khiến cho hắn không ngại ngùng gì mà thưởng thức.
Sau khi vào trong bồn tắm, Tiểu Ngư hít vào một hơi, trong chốc lát mà trên trán cô đã đổ mồ hôi lấm tấm. Nhiệt lượng từ làn nước làm cho da dẻ trắng nõn của cô đổi thành màu đỏ hồng.
"Hơi nóng."
Sắc mặt Tiểu Ngư đỏ bừng cả lên.
"Không sao, lỗ chân lông giãn ra, để hấp thụ hợp chất Trầm Mặc có trong thuốc nước, ngồi một lúc quen rồi là ổn thôi."
Trần Mặc cầm lấy một chiếc khăn lông, lau mồ hôi trên trán cho Tiểu Ngư: "Một lát nữa, sau khi thuốc phát huy hiệu lực thì ngươi sẽ cảm thấy hơi mệt. Lúc đó ngươi cứ thả lỏng nghỉ ngơi, những chuyện khác thì giao cho ta."
"Được."
Tiểu Ngư gật đầu, tựa vào bồn tắm, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khoảng mười phút sau, Tiểu Ngư cảm thấy có một cảm giác mệt mỏi vô cùng, cô liền dựa vào bồn tắm ngủ mất.
Trần Mặc luôn luôn ở bên cạnh trông coi, cho đến khi nước bay hết nhiệt thì mới ôm Tiểu Ngư đang say ngủ trong bồn tắm trở về phòng ngủ.
Tiểu Ngư mơ thấy mình như đang rơi vào trong bóng tối vô tận, dòng thời gian lúc thì trôi qua trong nháy mắt, lúc thì lại là ngàn năm lắng đọng. Bỗng nhiên, cô cảm thấy cả cơ thể dần mất trọng lực, khiến cho tinh thần có chút xao động, cả người khẽ run lên một cái.
Tiểu Ngư ngồi dậy từ trên giường, nhìn ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ vào trong phòng, trong lòng cô dâng lên nỗi thích thú không gì sánh được.
Tiểu Ngư còn nhớ rõ, tối hôm qua Trần Mặc đã cho cô tắm thuốc nước phát triển tiềm năng, sau đó liền ngủ quên mất, không ngờ giấc ngủ này kéo dài đến trời sáng.
Trần Mặc đã không còn bên cạnh nữa, Tiểu Ngư xuống giường rồi đi vào phòng tắm.
Chợt nhìn thấy bóng mình phản chiếu qua kính, ánh mắt Tiểu Ngư có chút ngưng trệ, cơn buồn ngủ bay đi mất hơn một nửa.
Cô cảm thấy dường như bản thân trong gương có gì đó hơi khác, dáng dấp cũng không thay đổi nhiều, nhưng thực ra đã không giống khi trước.
Làn da trở nên láng mịn hơn, đường cơ bụng mờ mờ ẩn hiện những múi cơ săn chắc, vòng eo đã thu nhỏ hơn một chút. Vóc dáng có lồi có lõm, đường nét trên cơ thể vô cùng mềm mại và ưa nhìn. Đôi chân dài cũng trở nên thon gọn không một chút tì vết, dường như còn dài thêm một chút. Tỷ lệ cơ thể vô cùng cân đối.
Tiểu Ngư ngắm nhìn mình trong gương, khuôn mặt ánh lên sự hạnh phúc. Người phụ nữ nào cũng thích bản thân xinh đẹp, trong đó có cô. Trần Mặc không hề lừa cô, loại thuốc này quả thật có thể cải thiện vóc dáng.
Sau khi rửa mặt xong, Tiểu Ngư thay một bộ quần áo bình thường rồi rời khỏi phòng. Hôm nay là ngày cuối tuần, cô không cần phải tăng ca nên có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Vừa mới định xuống bếp làm điểm tâm thì nhìn thấy Trần Mặc bưng một nồi cháo từ trong bếp đi ra.
"Dậy rồi à?"
Trần Mặc quan sát cơ thể Tiểu Ngư một lượt.
Tiểu Ngư vốn cao khoảng 165cm, hiện giờ đã cao hơn một chút. Đợi mấy hôm nữa hiệu quả của thuốc qua đi, cơ thể ổn định trở lại, cô sẽ trở thành một nữ thần chân dài rồi.
"Cao hơn, xinh đẹp hơn."
Trần Mặc cười nói.
"Ừm."
Nghe được lời khen của Trần Mặc, trong lòng Tiểu Ngư ngọt ngào giống như được rót mật. Người ta thường nói, phụ nữ luôn là người mang lại niềm vui cho mình. Nhưng đối với Tiểu Ngư, Trần Mặc mới là người đem lại niềm vui cho cô.
"Sao ngươi không gọi ta dậy?"
Tiểu Ngư hỏi.
"Để cho ngươi ngủ thêm một lát, ngày hôm nay ta sẽ làm điểm tâm."
Trần Mặc nhìn nồi cháo trong tay, cong môi nói: "Ta có nấu cháo, đến đây nếm thử tay nghề của chồng ngươi đi."
Ục ục!
Sau khi dời lực chú ý xuống tay của Trần Mặc, bụng của Tiểu Ngư vô thức kêu lên, khiến cho cô đỏ bừng hai má.
"Thuốc khai phá tiềm năng sẽ tiêu hao rất nhiều sức lực. Biết ngươi sẽ đói nên ta đã đặc biệt nấu cháo này cho ngươi."
Trần Mặc cười nhẹ, sau khi để cháo xuống thì múc cho Tiểu Ngư một bát.
"Cảm ơn ông xã."
Tiểu Ngư nhận lấy bát cháo Trần Mặc đưa tới, đôi mắt cong lên thành hình bán nguyệt, sau đó nở nụ cười dịu dàng.
"Cảm ơn cái gì. Trước đây, những chuyện này đều do ngươi làm. Ta làm cho ngươi một lần, không có gì cả."
Trần Mặc cười nói: "Đây là lần đầu tiên ta nấu cháo hải sản, ngươi thử xem đi!"
"Ừm."
Tiểu Ngư gật đầu, chậm rãi múc cháo ăn, lúc này cô cảm thấy như cả cơ thể mình đang được hạnh phúc bao phủ.
Ăn được một chút, hai mắt Tiểu Ngư sáng lên: "Ông xã à, đây thực sự là lần đầu tiên ngươi nấu cháo sao?"
"Đúng vậy, ta làm chỉ như vẽ hồ lô mà thôi. Xem qua công thức, nhớ kỹ rồi sau đó từng bước theo đó mà làm. Ta cũng cho thêm vào một chút gia vị, chắc là sẽ không quá khó ăn đâu!"
Nói xong, Trần Mặc cũng múc cho mình một chén.
"Ăn ngon lắm, ta rất thích mùi vị này."
Tiểu Ngư nói.
"Thích thì ăn nhiều một chút."
Trần Mặc cười nói.
Bỗng nhiên, dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn nói tiếp: "Vừa nãy rời giường, cơ thể ngươi có chỗ nào không thoải mái hoặc là có cảm giác kỳ lạ ở chỗ nào không?"
"Ngoại trừ đói ra thì không có chỗ nào không thoải mái. Có điều, dường như sức lực của ta đã tăng lên rất nhiều. Lúc ta lấy kem đánh răng, rõ ràng là ta đã cảm giác mình không hề bóp mạnh, thế mà vẫn bóp ra rất nhiều kem đánh răng. Còn cả lúc thay quần áo nữa, ta không cẩn thận xé rách mất quần áo rồi."
Tiểu Ngư le lưỡi.
Trần Mặc không thấy có gì ngoài ý muốn. Cho dù là chính hắn hay là nhóm người được làm thí nghiệm ở thủ đô, bọn họ đều không thể thích ứng với cơ thể của mình sau khi được phát triển tiềm năng ngay lập tức.
"Ăn cơm xong thì ngươi có thể rèn luyện một chút, để thích ứng với biến hóa của cơ thể, sau đó ta sẽ đưa ngươi ra ngoài mua quần áo."
"Ta cảm thấy sắp bị ngươi cưng chiều cho hư hỏng đi rồi."
"Hỏng thì hỏng, ta nuôi."
"Ta là cá nhỏ, chứ không phải là cá vàng, không cần ngươi nuôi."
Tiểu Ngư phồng má, kiêu ngạo nói ra.
Ăn cơm xong, Trần Mặc liền luyện tập cùng Tiểu Ngư để giúp cô thích ứng với sự thay đổi của thuốc. Trần Mặc còn nhân tiện dạy Tiểu Ngư hai chiêu võ phòng thân. Đây là một vài bài tập và chiêu thức phòng thân hắn học được sau khi sử dụng thuốc khai phá tiềm năng.
Hai ngày cuối tuần vui vẻ trôi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi