Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 766: Ta không yếu ớt như vậy

Đội đặc cảnh đã phân bố lực lượng xung quanh khu vực này, không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Thân phận của con tin vô cùng đặc biệt, nếu có vấn đề xảy ra của người đó, cả đám bọn họ đều sẽ gặp rắc rối.
Trang Nham cũng đen mặt nghĩ biện pháp đối phó, nhưng mọi kế hoạch đều bị bác bỏ.
Nếu bọn họ phá cửa xông vào, cũng không thể khống chế tên bắt cóc ngay lập tức, lỡ đâu hắn kích nổ quả bom bên trong, tình hình sẽ càng nguy hiểm hơn.
Phương án bắn tỉa cũng không quá khả thi, đối phương đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, nên hắn lựa chọn địa điểm ở vị trí trung lập, các đặc công không thể nhắm đến hắn.
Vì để đảm bảo an toàn cho con tin, bọn họ cũng không còn cách nào khác.
“Đội trưởng, chính quyền thành phố gọi đến.”
Tình thế giằng co rốt cuộc cũng bị phá vỡ, Trang Nham trả lời điện thoại, không bao lâu liền cúp máy, hắn nhìn chằm chằm Trần Mặc, sau đó giao ra áo và mũ chống đạn: “Sau khi ngươi vào trong, nhớ phải đảm bảo an toàn cho bản thân. Nếu phát hiện có điều gì không ổn, chúng ta sẽ hành động ngay lập tức.”
Trần Mặc cầm lấy tai nghe do kỹ thuật viên giao cho, hắn đeo vào và nói: “Đừng lo lắng, ta không yếu ớt như vậy.”


Bên trong khu nhà xưởng cũ, sắc mặt của Đổng Tuyền đang rất tệ. Hắn không ngờ rằng một tai nạn nhỏ lại khiến tình hình trở nên mất kiểm soát và thành ra như bây giờ.
Hắn hiện giờ đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nếu kế hoạch được thực hiện trót lọt, Đổng Tuyền sẽ rời đi trước khi cảnh sát Tân Hải và người của Trần Mặc phát hiện ra. Chỉ cần cất giấu Trương Hân Hân kỹ càng, hắn ta có thể thao túng mọi việc, cướp đoạt công nghệ rồi an toàn rút lui.
Nhưng sự việc lại không diễn ra như dự tính, Đổng Tuyền phải đi đến công xưởng bỏ hoang này.
Thỏ khôn ba lỗ là phong cách làm việc của Đổng Tuyền. Thói quen này giúp hắn ta thoát khỏi nhiều nguy hiểm khác nhau hết lần này đến lần khác.
Vào ngày đầu tiên đến thành phố Tân Hải, Đổng Tuyền đã bắt đầu chọn những địa điểm như vậy để đề phòng bất trắc.
Sau đó, hắn đã mua chất nổ và tự chế tạo bom mìn, sức công phá tuy nhỏ hơn bom TNT, nhưng hắn đã rải bom khắp nơi này, kết hợp với mấy viên bi thép, tạo thành một vụ nổ cộng hưởng cực kỳ uy hiếp.
Đám cảnh sát rất lo lắng cho sự an toàn của con tin, cho nên nhất định không dám manh động, đây là quân bài duy nhất của hắn ta.
May mắn thay, Trần Mặc vẫn rất quan tâm đến em gái của mình.
Brừ brừ brừ!!
Tiếng rung đột ngột của điện thoại làm gián đoạn dòng suy nghĩ của hắn.
Nhìn thấy tên người gọi, Đổng Tuyền cười lạnh, đôi mắt híp lại như hồ ly ngửi thịt, hắn liếm bờ môi đỏ tươi như máu.
"Ta đến nơi rồi, đang ở ngoài cửa."
“Hành động rất quyết đoán. Xem ra, ngươi rất thương em gái của mình.”
Đổng Tuyền khen ngợi Trần Mặc bằng ngữ khí quái gở.
"Cám ơn lời khích lệ của ngươi, không cho ta đi vào sao?"
"Vào đi, giơ hai tay lên cao, không được để người thứ hai đi cùng. Nếu có một người khác xuất hiện, ta sẽ cho em gái ngươi một viên đạn, nếu có người thứ hai, thì sẽ là hai viên đạn. Một khi ngươi cầm theo vũ khí, tôi sẽ trực tiếp kích nổ toàn bộ khu vực này, điều khiển từ xa đang nằm trong tay ta. Các người nên biết, ta nói được làm được. ”
Cánh cửa bật mở, Trần Mặc giơ hai tay lên, chậm rãi đi vào, cố gắng không tạo ra động tĩnh nào quá lớn. Hắn vừa bước vào phòng thì thấy Đổng Tuyền đang nấp sau Hân Hân.
Trần Mặc phải công nhận, đối thương còn cẩn trọng hơn cả cáo già.
Trần Mặc không dám tạ chọc tức đối phương, tuy hắn đã trở thành một con thú bị mắc kẹt, nhưng Trần Mặc cũng không dám chắc liệu đối phương sẽ không đột nhiên phát điên và làm ra những điều cực đoan.
"Đóng cửa."
Trần Mặc không nói gì, chậm rãi vươn tay đóng cửa lại, động tác như một con rái cá. Hắn khẽ nheo mắt, âm thầm quan sát cảnh vật ở đây, đồng thời cũng nâng cao cảnh giác, đề phòng đối phương bất ngờ tấn công mình.
Nơi này có tổng cộng 14 quả bom tự chế, nếu tất cả phát nổ cùng một lúc, những người ở đây không chết thì cũng bị thương nặng.
“Đồ vật mà ta cần đâu rồi?”
“Trên người ta, ngươi muốn ta đưa cho ngươi bằng cách nào?”
Trần Mặc hỏi.
“Cởi áo chống đạn ra.”
Đổng Tuyền quan sát Trần Mặc, nếu thấy đối phương có thể uy hiếp tới hắn, hắn sẽ lập tức hành động.
"Trần tiên sinh, đừng nghe hắn ta..."
Giọng nói Trang Nham vang lên , Trần Mặc tháo tai nghe ra, chậm rãi đưa tay cởi áo chống đạn.
Lúc này, Trương Hân Hân đang bị trói chặt tay chân, miệng bị bịt kín, gương mặt vươn đầy nước mắt, liên tục ra sức lắc đầu.
“Lấy tất cả mọi thứ trong túi ra, để ở trên bàn.”
Đổng Tuyền nhìn chằm chằm vào túi quần của Trần Mặc, nói.
“Ví tiền.”
Trần Mặc lấy ví tiền ném lên bàn, sau đó lấy ra một thứ tròn tròn có kích thước bằng quả trứng rồi đặt ở trên bàn.
“Đây là cái gì?”
Đổng Tuyền lập tức nheo mắt lại.
“Trứng trí tuệ thông minh, tôi mang theo một món đồ chơi để giải trí.”
Ngón tay Trần Mặc mon men tới gần trứng thông minh, sau đó gõ nhẹ lên bề mặt.
Két két…
Quả trứng thông minh lăn qua lăn lại ở trên bàn, cho dù di chuyển gần sát mép bàn nhưng không rơi xuống.
Đổng Tuyền nhận thấy món đồ này không tạo ra bất kỳ uy hiếp nào đáng kể, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi