Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 770: Vô Song

Nhìn thấy y tá ôm một tã lót, bầu không khí trầm trọng ban đầu lập tức tiêu tán. Tất cả mọi người lộ ra nụ cười vui vẻ. Sắc mặt ai nấy đều biến đổi từ nghiêm trọng lo lắng đến vui mừng tột độ.
"Chúc mừng ngươi, Trần tiên sinh, là một bé gái.”
Y tá cười nói.
"Cám ơn, Tiểu Ngư đâu? ”
"Sức khỏe của Tiểu Ngư đã ổn định, nhưng vẫn phải kiểm tra một chút mới có thể ra ngoài.”
Y tá nói.
"Được rồi, cảm ơn y tá, cảm ơn ngươi rất nhiều. ”
Trần Mặc tựa như trút được gánh nặng, khuôn mặt khẩn trương rốt cục cũng lộ ra thần sắc vui sướng, đây là lần đầu tiên hắn để lộ ra nụ cười xuất phát từ nơi mềm mại nhất trong lòng.
"Nào, ba ba ôm con gái trước đi.”
Y tá ôm tã lót đến trước mặt Trần Mặc nói.
"Ừm, được. ”
Trần Mặc vuốt ve bàn tay một chút, tiếp nhận tã lót từ trong vòng tay của y tá, động tác cực kỳ cẩn thận. Giờ phút này, một đại nam nhân bình thường động tác nhanh nhẹn cũng trở nên vụng về đến mức buồn cười.
Lúc này, tâm trạng của Trần Mặc còn kích động hơn cả khi hắn vừa nghiên cứu thành công một loại công nghệ mang tính bước ngoặt.
Em bé ngủ trong tã lót, hai mắt nhắm nghiền, da chưa phát triển, làn da vẫn còn nhăn nheo.
Mối liên kết máu thịt khiến cho Trần Mặc vui mừng khôn xiết, hắn vừa hạnh phúc giống như một đứa trẻ mới lớn, nhưng đồng thời cũng cảm nhận những trách nhiệm nặng nề sắp tới.
Nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của mấy vị trưởng bối, Trần Mặc đưa bảo bối trong ngực qua chỗ bọn họ.
Khoảnh khắc tiếp nhận bảo bối, mẹ Trần vui vẻ rạng rỡ, cười đến mức không khép miệng lại được, thần thái trẻ hơn mười mấy tuổi trong nháy mắt. Mẹ của Tiểu Ngư và dì Trân đều vội vàng vây quanh, bọn họ cẩn thận đánh giá đứa bé, ánh mắt tràn ngập cưng chiều.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Ngư cũng được đẩy ra từ phòng hộ sinh, khuôn mặt của cô tiều tụy tái nhợt, nhưng mà vẫn không thể xua đi được niềm hạnh phúc và vui sướng.
"Ông xã."
Tiểu Ngư nở nụ cười tái nhợt.
"Ta đây, cơ thể của ngươi cảm thấy thế nào rồi?”
Trần Mặc vén mái tóc tán loạn của Tiểu Ngư sang một bên, sau đó nhẹ giọng hỏi.
"Vẫn tốt, ta chỉ hơi mệt thôi. ”
"Ăn gì đó để lót dạ trước đã."
Sau khi trở lại phòng chăm sóc đặc biệt, mẹ của Tiểu Ngư lấy ra một cái hộp giữ ấm, múc một chén cháo kê ngọt đưa cho Trần Mặc: "Tiểu Mặc, ngươi đút cho Tiểu Ngư đi. ”
Ngay sau đó, bà chạy đến bên cạnh dì Trân, ôm bảo bối vào ngực mình, khóe miệng hé nở nụ cười vui sướng. Nhìn mấy trưởng bối vui vẻ, Trần Mặc và Tiểu Ngư cũng nhìn nhau cười khoái chí.
"Tiểu Ngư, bảo bối tên gì? Ta có nghĩ ra tên gì chưa? "
Dì Trân hỏi.
"Gọi là Vô Song, Song trong Song Tử, bố con bé đặt tên."
Tiểu Ngư nói: "Biệt danh là Tiểu Mặc Ngư. ”
Khi đứa trẻ chưa được sinh ra, hai người đã nói chuyện. Nếu là con trai thì người mẹ đặt tên, con gái thì người cha đặt tên, Vô Song là tên do Trần Mặc đặt.
"Trần Vô Song, Tiểu Mặc Ngư, tên đều không tệ, không tệ." Ánh mắt mẹ Trần đều mang theo vui sướng, ánh mắt từ đầu đến cuối cũng chưa từng rời khỏi bảo bối: "Bé Tiểu Mặc Ngư có một chiếc mũi thẳng, giống hệt ba ba nó khi còn nhỏ. ”
"Khuôn mặt này giống như Tiểu Ngư khi còn bé, lớn lên nhất định là một tiểu mỹ nhân. ”
Mẹ Tiểu Ngư cũng vui vẻ đáp lời
Các trưởng bối vây quanh bảo bối ngươi một lời ta một câu, khen những lời hay nhất, nhưng bọn họ lại không dám lớn tiếng, sợ ầm ĩ đến bảo bối, hai người Trần Mặc cùng Tiểu Ngư cũng bị gạt bỏ sang một bên.
"Bây giờ còn đau không?"
Trần Mặc múc một chút cháo, đưa đến bên miệng Tiểu Ngư.
"Sinh con cũng không có quá đau đớn đến mức chết đi sống lại như trên TV. Ta chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi thôi.”
Tiểu Ngư nói.
"Vậy ăn cháo xong lập tức nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này phải nghỉ ngơi thật tốt giữ gìn cơ thể.”
Ngày hôm sau, sức khỏe của Tiểu Ngư đã ổn định, Trần Mặc liền đưa cô xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng. Biệt thự vốn yên tĩnh, cũng bởi vì có chuyện vui, không khí đều mang theo vui vẻ, cả nhà đều vây quanh một người.
......
......
Trong thư phòng, Trần Mặc nhìn số liệu thí nghiệm Mặc Nữ vừa gửi về từ phòng thí nghiệm, sắc mặt có chút buồn bực.
Hắn bị đuổi đi.
Hiện tại mẹ và dì Trân, còn có Hân Hân đều ở nhà, trong nhà còn có bảo mẫu, căn bản không có chuyện gì của hắn, lại không giúp được gì. Kết quả, Triệu Mẫn vừa tới đây để hỏi thăm Tiểu Ngư, cô ấy lập tức chạy đến chỗ của bảo bối, hắn ta bị liên minh những người phụ nữ đuổi đi.
Nhưng mỗi khi nhớ đến bộ dáng say ngủ của con gái, nụ cười trên khuôn mặt Trần Mặc lại rạng rỡ thêm đôi phần
Sau khi ánh mắt dừng trên tập dữ liệu thí nghiệm do Mặc Nữ gửi tới, sắc mặt của Trần Mặc cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Ngay từ hai ngày trước, Trần Mặc đã sử dụng kỹ thuật nuôi cấy mô, tạo ra một trăm nhóm hạt giống nhân tạo và trồng trong phòng thí nghiệm rộng mười mét vuông, miễn là có một hạt giống nảy mầm thành công và có các dấu hiệu tương ứng loại cỏ Oxygen, điều này có nghĩa thí nghiệm của hắn đã đạt được thành công.
Bất quá, Trần Mặc cũng có chút lo lắng trong lòng, dù sao đi nữa, điều kiện thí nghiệm quá mức hà khắc.
Đất cát bị ô nhiễm bởi các chất axit, hoàn cảnh và nhiệt độ được mô phỏng tương tự như môi trường sa mạc, biên độ nhiệt độ trpmg ngày cực kỳ cao, bầu không khí chứa một lượng lớn lưu huỳnh dioxide (SO2) và carbon monoxide (CO))và các loại khí độc hại khác. Có thể nói, đây gần như là môi trường cực đoan nhất cho sự sống còn của thực vật trên trái đất, và thật khó để tưởng tượng rằng bất kỳ loại thực vật có thể sinh trưởng trong môi trường này.
Tuy nhiên, cỏ Oxygen cần phải sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt tương tự hoặc hơn nữa, hơn nữa còn phải biểu hiện những đặc tính tương ứng, nhưng hiện tại vẫn không có động tĩnh gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi