Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 863: Căn dặn

Trần Mặc nói.
“Rõ.”
Mặc Nữ đưa điện thoại di động cho Trần Mặc, không bao lâu sau, hình chiếu ba chiều của Chung Lôi hiện ra giữa không trung.
“Sếp.”
“Vương Hải đâu?”
“Vương Hải đang đào tạo các nhân viên an ninh tại sân huấn luyện, ngươi có cần ta gọi hắn vào đây không?”
Chung Lôi hỏi.
“Không cần đâu, xưởng chế tạo vũ khí sao rồi?”
Trần Mặc hỏi.
“Thật ra, thành công thi công nhanh hơn một tháng so với dự tính, nhà máy sản xuất vũ khí cơ bản đã hoàn thành, các thiết bị cần thiết đã đến nơi, các công việc dọn dẹp cuối cùng cũng đang được tiến hành, việc tuyển dụng và đào tạo nhân viên cũng diễn ra đồng thời. Chắc còn tầm mười ngày nữa, xưởng vũ khí ở đây có thể chính thức hoạt động.”
Chung Lôi cho biết.
“Ừm, không tệ.”
Trần Mặc gật đầu tán thưởng, Vương Hải với Chung Lôi không có nhiều kinh nghiệm quản lý công ty, Triệu Mẫn có lẽ đã tìm một vài cố vấn đến giúp đỡ bọn họ, cho nên hai người mới có thể làm việc suôn sẻ như thế.
“Những bản vẽ thiết kế của các vũ khí cần sản xuất cùng với một số tài liệu điều chế thuốc nổ, ta đều đã lưu trữ trong kho dữ liệu, các ngươi chỉ cần làm theo hướng dẫn ở trong đó là được. Nếu muốn sản xuất những loại vũ khí khác, các ngươi có thể tự mình đi tìm kỹ sư, nhưng nhớ phải xác nhận danh tính của bọn họ trước khi cho vào làm việc trong công ty. Với lại, các ngươi cũng phải chú ý đến vấn đề bảo mật kỹ thuật.”
“Đã rõ.”
Chung Lôi gật đầu đồng ý: “Nhưng chúng ta gặp phải một chút khó khăn khi tuyển dụng kỹ sư.”
“Các ngươi tự quyết định đi, đừng làm trễ nãi việc sản xuất vũ khí là được. Còn việc chiêu mộ nhân sự như thế nào thì các ngươi tự phán đoán và giải quyết.”
“Rõ.”
Trần Mặc hỏi thăm tình hình của hai người rồi mới cúp điện thoại, sau đó ra lệnh Mặc Nữ bổ sung các công nghệ sản xuất vũ khí cần thiết vào trong kho dữ liệu của Trang bị Quân Kiến.

….
Tanzania, thành phố Mult.
Một nhà máy to lớn tọa lạc trên vùng đồng bằng với diện tích gần 1100 mẫu, một trường xung quanh khá thưa thớt người sinh sống, tầm nhìn cũng nhờ thế mà được mở rộng không ít. Cách đó 5km là cảng Mult, hệ thống giao thông vô cùng thuận tiện. Đây chính vị trí xây dựng nhà xưởng do Triệu Mẫn đích thân lựa chọn sau khi đánh giá kỹ lưỡng.
Tại sân huấn luyện bên ngoài nhà máy, Vương Hải đứng dưới cái nắng như thiêu đốt, bên cạnh hắn ta còn có hai người phụ tá. Tiển Hạ và Cam Vũ vốn là người được Vương Hải lựa chọn từ bộ phận an ninh của tập đoàn Kiến Hành Quốc, cả hai đều tình nguyện đi theo Vương Hải và Chung Lôi đến vùng đất khô cằn này để phát triển sự nghiệp.
Lúc này, trước mặt ba người là 107 nhân viên an ninh được trang bị vũ trang đầy đủ, hơn 80% trong số đó là người da đen, ngoài ra còn một vài người da trắng và Châu Á. Hai người da đen có vóc dáng nổi trội nhất trong hàng ngũ có tên là Ram và Tatu, bọn họ đều là lính đánh thuê xuất ngũ, sau đó lại được Vương Hải mời gia nhập vào đội.
Môi trường ở Tanzania khá phức tạp, cho nên Vương Hải vô cùng quan tâm đến vấn đề an toàn, những lứa nhân viên đầu tiên của đội an ninh phải do chính hắn đích thân tuyển chọn và đề bạt thì mới yên tâm được.
Tanzania thật sự không bao giờ thiếu người, bọn họ chỉ cần tung ra thông tin tuyển dụng lương cao, rất nhiều người sẽ tới đây để xin việc. Sau nhiều vòng chọn lọc, Vương Hải cuối cùng cũng lựa được 110 người, hơn một nửa trong số đó đều là quân nhân xuất ngũ. Vương Hải không cần nhân viên của mình đều là những người ưu tú nhất, nhưng bọn họ nhất định phải phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối. Dù sao đi nữa, bất kỳ ông chủ nào cũng cần nhân viên biết tuân theo mệnh lệnh của mình.
Xưởng chế tạo vũ khí còn chưa bắt đầu hoạt động, nhưng Vương Hải nhất định phải đảm bảo an toàn cho kho vũ khí trước hết.
“Đây là đồng phục của các ngươi.”
Vương Hải ra hiệu hai phụ tá phát đồng phục, hắn nói: “Từ ngày hôm nay trở đi, các ngươi chính là nhân viên của Trang bị Quân Kiến. Nhiệm vụ của các ngươi chỉ có một, đó là phụ trách an toàn cho khu vũ khí, ngăn cản những người không phải là nhân viên đi vào bên trong nhà máy.”
Vương Hải đang đưa chỉ thị bằng tiếng Bồ Đào Nha, vì ở đây gần một năm, hắn ta cũng mưa dầm thấm đất, học được một ít tiếng Bồ Đào Nha để thuận lợi cho việc giao tiếp.
Lúc mọi người mặc đồng phục xong, Chung Lôi cũng chạy tới nơi. Vương Hải để Cam Vũ và Tiển Chúc tiếp tục phụ trách việc đạo tào, sau đó rời khỏi sân huấn luyện cùng với Chung Lôi
“Chủ tich vừa gọi điện thoại tới, thông báo đã lưu trữ các công việc sản xuất vũ khí cần thiết trong kho dữ liệu của công ty, chúng ta có thể trích xuất rồi sử dụng. Chủ tịch còn căn dặn chúng ta phải chú ý vấn đề bảo mật kỹ thuật, thậm chí còn phải xác nhận danh tính của kỹ sư. Còn vấn đề thiếu hụt kỹ sư, chúng ta để cho chúng ta tự xem xét rồi giải quyết, miễn là không trì hoãn tiến trình sản xuất vũ khí là được.”
Chung Lôi nói.
“Ừm.”
Vương Hải gật đầu.
Những chuyện này vốn là bổn phận của bọn họ, Trần Mặc không dặn dò thì họ cũng sẽ cẩn thận chú ý, nhất là vấn đề bảo mật kỹ thuật.
Hơn nữa, Trang bị Quân Kiến chỉ vừa mới bắt đầu, công tác nghiên cứu gì đó cũng phải dựa vào việc tìm người. Dù gì đi nữa, những nhân tài trong lĩnh vực quân sự đều đã đầu quân cho các công ty quân sự tầm cỡ trên thế giới. Vì lẽ đó, bọn chỉ có thể đăng tin tuyển dụng trong các bản tin trường học, nhưng người muốn tới nơi này không nhiều, cho dù bọn họ có đưa ra những lợi ích hấp dẫn hơn nữa thì cũng vô dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi