Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 653: Ta đẹp trai hay không, không quan trọng

Tiểu Man đi đến bên Tiểu Ngư rồi hỏi.
Tiểu Ngư bị chọc trúng tâm tư, nên nhẹ nhàng gõ lên đầu Tiểu Man, sau khi nhìn thấy chính mình trong gương, cô bất chợt nở nụ cười không thể che dấu.
Nữ vị duyệt, kỉ giả dung.
(*) 女为悦己者容 : Kẻ sĩ tình nguyện chết vì tri kỉ, thiếu nữ thích điểm trang vì người yêu.
Trần Mặc chính là người duy nhất khiến cô muốn trở nên xinh đẹp hơn.
"Chúng ta đi ra ngoài thôi, thợ chụp ảnh quay phim chắc hẳn đang chờ ngoài kia rồi."
Tiểu Ngư nói.
Bạch Trân Châu vội vàng đi ra mở cửa phòng, Tiểu Man cũng thật cẩn thận giúp Tiểu Ngư nâng váy cưới, mọi người chậm rãi đi ra khỏi phòng.
"Cô dâu xinh đẹp nhất đến rồi đây."
Trần Mặc cùng Lương Chí Hàng đang ngồi trò chuyện trong phòng khách, khi nghe thấy giọng nói của Tiểu Man, cả hai cùng nhìn về phía phát ra giọng nói trong vô thức.
Mấy người Bạch Trân Châu cùng Đoan Mộc Thanh đứng ở giữa để hỗ trợ Tiểu Ngư trong bộ áo cưới, cô bước xuống cầu thang rồi đi đến trước mặt Trần Mặc.
"Cô dâu đẹp quá."
Kiều Kỳ đang ngồi bên cạnh Lương Chí Hàng cũng nhìn về phía Tiểu Ngư, cô ấy không khỏi hâm mộ tán thưởng. Lương Chí Hàng ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý, hắn lia ống kính máy ảnh về phía Tiểu Ngư, sau đó tuỳ tay chụp hình.
Hiện tại, Trần Mặc cũng đang nhìn Tiểu Ngư bằng ánh mắt sửng sốt, bộ dáng ngọt ngào ưu nhã của cô làm cho hắn cảm thấy tất cả mọi thứ mà hắn đã chuẩn bị đều rất đáng giá.
"Thế nào?"
Tiểu Ngư vô cùng chờ mong hỏi hắn.
"Rất đẹp."
"Ừm."
Nhận được lời khen của Trần Mặc khiến Tiểu Ngư cảm thấy ngọt ngào như mật ong, cô chợt cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất thế giới. Đối với cô, những lời người khác không quan trọng, chỉ cần Trần Mặc thích là được, hai chữ đơn giản của hắn đã là đủ với cô lắm rồi.
"Anh rể, chị ta đã chuẩn bị xong rồi, còn ngươi thì sao?"
Đúng lúc này, Tiểu Man lại mở miệng.
"Ta chuẩn bị nhanh lắm."
Trần Mặc quay đầu nhìn về phía hai người Đoan Mộc Thanh: "Lại làm phiền hai người rồi."
"Không phiền."
Hai người vội vàng xua tay, sau đó cùng nhau đi theo Trần Mặc vào phòng.
Chưa đến mười phút, Trần Mặc đã đi ra khỏi phòng. Kiểu tóc đã được chỉnh sửa qua khiến hắn càng trở nên phong độ hơn nữa, kiểu dáng của bộ Tuxedo trên người hắn rất giống với bộ váy cưới của Tiểu Ngư, nhìn qua cũng có thể nhận ra chúng là cùng một bộ.
"Nhanh như vậy? Ngươi không chuẩn bị để đẹp trai hơn nữa sao?"
Tiểu Man kinh ngạc nhìn Trần Mặc.
"Ta không cần phải trang điểm, chỉ cần chỉnh chu bề ngoài như này là được rồi, ta đẹp trai hay không cũng không quan trọng, chỉ cần cô dâu của ta xinh đẹp là được."
Trần Mặc bước đến trước mặt Tiểu Ngư, sau đó thủ thỉ.
"Nói linh tinh."
Tiểu Ngư nở nụ cười ngọt ngào, cô đưa tay lên để sửa sang lại chiếc nơ trên cổ Trần Mặc, tất cả động tác đều hết sức tự nhiên, vì cô vẫn thường xuyên sửa sang lại quần áo cho Trần Mặc giống như trước kia.
Hai mắt của Lương Chí Hàng loé lên một tia sáng lên, hắn vội vàng lia ống kính máy ảnh về phía hai người họ, lưu giữ cảnh tượng này bằng nhiếp ảnh. Lương Chí Hàng kiểm tra những bức ảnh đã chụp, hắn chỉ tuỳ tay chụp một chút, vậy mà đã cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Tiểu Ngư tựa như cô vợ nhỏ hàng ngày vẫn sửa sang quần áo cho chồng, nhưng động tác thân mật của hai người được biểu lộ trong vô thức. Biểu cảm đẹp nhất của con người chính là khi họ đang ở trong trạng thái tự nhiên, những tư thế khi tạo dáng khó có thể đẹp được như vậy.
Tiểu Ngư không biết những động tác quen thuộc của mình đã bị Lương Chí Hàng chụp lại. Sau khi sửa sang lại chiếc nơ cho Trần Mặc xong, cô quay đầu nhìn về phía bọn họ.
"Hiện tại có thể đi quay chụp được rồi."
Trần Mặc nói với Lương Chí Hàng: "Đúng rồi, trước khi quay chụp, ta có chuyện muốn nói trước, để ngươi có thể cảm thuận tiện hơn trong lúc quay chụp áo cưới."
"Có chuyện gì sao?"
Lương Chí Hàng hỏi.
"Chiếc váy này có thể thay đổi được màu sắc, muốn thế nào thì được như thế."
Trần Mặc búng tay một cái, máy chiếu ba chiều trong phòng khách phát ra tia sáng màu đỏ thẫm về phía Tiểu Ngư. Chỉ trong nháy mắt, màu sắc của chiếc áo cưới chậm rãi thay đổi, bộ váy cưới màu trắng sữa ban đầu tựa như bông hoa hồng đỏ thâm trầm.
Lương Chí Hàng và Kiều Kỳ chỉ biết trợn tròn hai mắt, ai nấy đều có khó có thể tin được cảnh tượng trước mắt. Đoan Mộc Thanh và Vương Hiểu Na đã điềm tĩnh hơn rất nhiều, nhưng bọn họ vẫn không ngừng tán thưởng trong lòng.
Màu sắc của chiếc áo cưới thay đổi, khiến khí chất của cô dâu cũng biến đổi theo. Chiếc váy cưới màu trắng sữa làm cho Tiểu Ngư giống như một con phượng hoàng băng giá cao quý. Hiện tại, màu sắc trên áo cưới đã đổi thành màu đỏ hoa hồng, khiến Tiểu Ngư trông như một nàng tiên trong biển hoa hồng cao quý quyến rũ.
Sau khi điều chỉnh lại niềm rung động trong lòng, Lương Chí Hàng cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần: "Hoa văn trên chiếc áo cưới có thể biến đổi được không?"
"Có thể."
Trần Mặc gật đầu.
"Hoàn mỹ, đây quả thật là một tác phẩm nghệ thuật của ông trời, người thiết kế bộ váy cưới này nhất định là một thiên tài."
Tâm trạng Lương Chí Hàng hoàn toàn kích động.
"..."
Tiểu Ngư cười ngọt ngào, cô nhìn thấy ánh mắt mang đầy vẻ tự hào của Trần Mặc, giống như hắn cũng đang thầm tự khen ngợi chính mình.
P.s: Cầu KP~
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi