Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 551: Phóng hỏa

Người thanh niên đeo khẩu trang mở khóa chiếc cặp trên tay, sau đó ném nó xuống trước mặt Nghiêm Văn Bân.
Những xấp tiền giấy rơi ra khỏi cặp sách khiến Nghiêm Văn Bân trợn tròn mắt, biểu cảm thèm thuồng hiện rõ trên khuôn mặt hắn ta. Sau đó, Nghiêm Văn Bân bình tĩnh trở lại, hắn chợt nhận ra làm gì có miếng bánh từ trên trời rơi xuống dễ dàng như thế: “Các ngươi muốn ta làm gì?"
“Xem ra ngươi khá thông minh đấy, chẳng trách có thể làm chủ quản nhà máy của công ty Kiến Hành Quân.”
Sói Xanh khẽ cười, quan sát xung quanh rồi nói: “Ở đây có một trăm vạn, ngươi chỉ cần giúp ta làm một việc, ta sẽ đưa ngươi thêm ba trăm vạn.”
“Bốn trăm vạn?”
Nghiêm Văn Bân có chút rục rịch.
“Nghĩ cho kỹ nhé, với mức lương như hiện tại, ngươi sẽ mất bao nhiêu năm mới tích lũy được bốn trăm vạn? Tuy nhiên, ngươi sẽ có được số tiền đó ngay lập tức nếu ngươi giúp bọn ta một việc.”
Sói Xanh nói.
“Việc gì vậy?”
Nghiêm Văn Bân hỏi với ánh mắt lấp lánh.
Sâu trong đáy mắt của người thanh niên hiện lên một tia giễu cợt: “Phóng hỏa.”
“Các ngươi muốn đối phó với công ty Kiến Hành Quân à?”
Nghiêm Văn Bân chợt tỉnh ngộ, hắn ta tuy ham cờ bạc nhưng cũng không phải kẻ ngốc, những người này chắc chắn đang nhắm đến công ty Kiến Hành Quân.
"Thông minh phết. Ta thích hợp tác với những kẻ thông minh."
Người thanh niên nói: "Ngoài chuyện này ra, giữa chúng ta chắc chắn sẽ còn có cơ hội hợp tác trong tương lai. Ngươi muốn làm không?"
"Nhưng nhà máy được lắp đặt hệ thống giám sát bằng trí tuệ nhân tạo, nếu ta phóng hỏa thì chắc chắn sẽ bị camera phát hiện".
"Ai nói với ngươi là ở nhà máy chứ? Ta muốn ngươi phóng hỏa ở ký túc xá nhân viên."
Nghe thấy giọng nói bình thản của tên thanh niên, cơ thể Nghiêm Văn Bân đông cứng lại, nỗi sợ hãi bắt đầu lan tràn không kiểm soát. Phóng hỏa trong ký túc xá nhân viên ư? Bọn hắn đang muốn giết người sao?
"Sao cơ? Không dám à? Không có gan thì làm sao kiếm nhiều tiền đây? Công ty Kiến Hành Quân kiếm được lắm tiền như thế, nhưng cũng chẳng cho ngươi được bao nhiêu nhỉ? Đáng thương quá chừng."
Người thanh niên giễu cợt Nghiêm Văn Bân một lúc, sau đó ngồi xổm xuống, chậm rãi nhặt số tiền trên mặt đất rồi bỏ vào cặp.
Nhìn thấy từng cọc tiền bị lấy lại, Nghiêm Văn Bân nuốt nước bọt, ánh mắt rơi vào trạng thái mất ổn định.
“Nếu ngươi không muốn hợp tác, vậy ta sẽ đi tìm người khác.”
Người thanh niên cầm cặp sách lên, xoay người rời đi.
"Chờ đã, ta chỉ cần phóng hỏa thì sẽ có bốn trăm vạn thật sao?"
Nghiêm Văn Bân nghiến răng, vội vàng gọi người thanh niên lại.
“Muốn hợp tác rồi sao?”
Người thanh niên dừng lại: “Bốn trăm vạn không thiếu một xu.”
“Ta muốn lấy tiền trước, tiền mặt.”
Nghiêm Văn Bân nói.
"Ôi, thông minh đấy, vậy cớ sao ta lại phải tin tưởng ngươi, biết đâu ngươi cầm tiền rồi bỏ trốn thì sao?”
Người thanh niên châm biếm: “Ngươi có thấy ông chủ nào chịu trả tiền lương cho nhân viên trước rồi mới để hắn làm việc chưa?”
“Vậy nếu ngươi không đưa cho ta ba triệu còn lại, ta cũng không có cách nào tìm được các ngươi.”
Nghiêm Văn Bân nói.
"Không tin tưởng lẫn nhau thì không còn cách nào tiếp tục, tạm biệt."
“Chờ đã.”
Nghiêm Văn Bân nhìn theo bóng lưng của người thanh niên, nghiến răng nghiến lợi cứu vãn tình hình. Dù sao đi nữa, nếu không thể trả tiền cho anh Kim trong vòng một tuần thì bản thân hắn sẽ chết, không bằng đánh cược một ván.
“Ta nhất định làm xong việc được giao, hy vọng các ngươi sẽ đưa cho ta số tiền còn lại.”
"Lựa chọn đúng đắn đấy! Kể từ giờ, ngươi hãy chờ và thực hiện theo mọi mệnh lệnh của ta, người của ta cũng sẽ bí mật theo dõi ngươi, cho nên ngươi tốt nhất là đừng làm có loạn, nếu không sẽ gặp hậu quả vô cùng nghiêm trọng, có khi còn ghê tởm hơn ngươi tưởng tượng đấy. Vì đứa con gái đang học ở trường tiểu học số 3 Tân Hải của ngươi, ngươi nhất định phải làm tốt nhiệm vụ lần này. Hơn nữa, chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác với ngươi trong tương lai, và người cũng có cơ hội kiếm thêm rất nhiều tiền.”
Người thanh niên ném chiếc cặp trên tay cho Nghiêm Văn Bân rồi quay lưng bỏ đi.
Nhìn bóng lưng của người thanh niên, Nghiêm Văn Bân cảm thấy mình như bị lọt vào một cái hố lớn. Hắn ta vừa bối rối vừa muốn thoái lui, nhưng khi nhìn thấy những tờ tiền đỏ trong cặp, tất cả những cảm xúc đó đều tan biến trong nháy mắt, chỉ còn sót lại lòng tham vô đáy.
“Ngươi không sợ hắn không giữ chữ tín sao?”
Khi ngồi lại trong xe, Rose liếc nhìn Nghiêm Văn Bân cầm chiếc cặp rời đi, sau đó nhìn về phía Sói Xanh đang ngồi ở ghế lái.
"Chữ tín? Những người làm cái nghề này như chúng ta đều biết rằng, đối với một con nghiện bạc đang lâm vào hoàn cảnh cùng đường bí lối, có cái gì quan trọng hơn thẻ bạc hay sao? Ta đã gặp hạng người kiểu như vậy nhiều rồi, lòng tham của hắn sẽ ép buộc hắn phải giữ lấy lời hứa. Hơn nữa, chính chúng ta mới là những kẻ không giữ chữ tín, ta không có ý định đưa cho hắn số tiền còn lại, và càng không có lần hợp tác tiếp theo. Thôi, mau trở về chuẩn bị hành động đi, cơ hội này chỉ đến một lần duy nhất."
Người thanh niên vứt mẩu thuốc lá trong tay, khởi động xe rồi biến mất trong màn đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi