Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 319: Mua quà

Trần Mặc đang đeo khẩu trang, hắn sợ bị người khác nhận ra, mà đây cũng chính là yêu cầu của Tiểu Ngư. Bởi vì có một lần hai người đi ra ngoài với nhau, hắn bị một đám nữ sinh đuổi theo để chụp ảnh chung, khiến cả hắn và Tiểu Ngư gặp phải không ít rắc rối.
Sự phát triển của công ty Kiến Hành Quân, cộng thêm sự xuất hiện của máy đo địa chấn, khiến danh tiếng của Trần Mặc ở trong nước đã đạt tới đỉnh điểm. Người nổi tiếng phải đối mặt với một đống phiền toái, hắn đi đến đâu thì bị nhận ra tới đó.
“Ngươi muốn món quà gì cho ngày Tết?”
Trần Mặc hỏi.
Đôi mắt Lý Nhược Hi cong lên, sau đó liếc nhìn Tiểu Ngư, còn Tiểu Ngư thì lập tức lắc đầu. Nhìn thấy hai người giao lưu ánh mắt một cách kỳ quái, Trần Mặc có chút nghi ngờ trong lòng.
“Sao vậy?”
“Không có gì.”
Bị Tiểu Ngư nhắc nhở, Lý Nhược Hi vội vàng lắc đầu: “Ông chủ à, mấy chuyện quà cáp như thế này, ngươi phải tự mình chuẩn bị thì mới có thành ý. Chứ để Tiểu Ngư nói ra, sau đó ngươi đi mua rồi đưa cho cô ấy, như vậy thì còn gì bất ngờ.”
Trần Mặc nghiêng nghiêng đầu, nói thầm: “ Cũng đúng.”
“Ngươi nên ngẫm lại xem, liệu phụ nữ sẽ thích thứ gì nhất, thứ mà ngươi chưa tặng cho cô ấy đó.”
Lý Nhược Hi cười nói.
“Nhược Hi, đừng nói bậy.”
Hai má Tiểu Ngư ửng đỏ, cô nhìn về phía trước cửa hàng: “Ta và Nhược Hi đi mua chút đồ dùng của con gái, ngươi có muốn đi cùng hay không?”
“Hả? Vẫn là thôi đi.”
Trần Mặc nhìn thoáng qua Lý Nhược Hi bên cạnh, hắn vội vàng lắc đầu: “Các ngươi đi mua trước, ta cũng đi mua chút đồ, các ngươi mua xong thì gọi điện thoại cho ta.”
Nếu Lý Nhược Hi không ở đây thì hắn còn có thể đi cùng, còn bây giờ thì có chút xấu hổ.
“Được, vậy ngươi đi xem có quà gì không, hai người chúng ta đi rất nhanh thôi.”
Tiểu Ngư kéo Lý Nhược Hi đi về phía cửa hàng nội y cách đó không xa.
Chờ hai người đi rồi, Trần Mặc nhìn quanh quảng trường, suy nghĩ một lúc rồi đi về một hướng.
Triệu Yến Vũ đứng ở cạnh quầy, lẳng lặng nhìn cửa tiệm. Hiện giờ, trong cửa hàng trang sức này có rất nhiều khách hàng, nhưng tất cả đều bị các đồng nghiệp khác giành mất, cô chỉ có thể trông chờ vào vị khách hàng tiếp theo.
Bây giờ đang là mùa cao điểm cận kề cuối năm, trong khoảng thời gian này, có rất nhiều khách hàng đến đây mua sắm. Các nhân viên như cô đều hy vọng, tháng này có thể kiếm thêm chút tiền hoa hồng để ăn tết.
Triệu Yến Vũ đột nhiên nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở cửa, tâm trạng của cô trở nên phấn khởi, rốt cuộc cũng đã có người tới. Khi nhìn thấy đối phương đeo khẩu trang, Triệu Yến Vũ có chút do dự, nhưng sau đó vẫn đi lên chào hỏi.
“Xin chào ngài, xin hỏi ngài có cần giúp đỡ gì không?”
Triệu Yến Vũ đánh giá Trần Mặc.
Trần Mặc nhìn quanh một vòng trong tiệm, nhẹ nhàng gật đầu với Triệu Yến Vũ.
“Ta cần một chiếc nhẫn.”
“Ngài muốn mua nhẫn cầu hôn đúng không?”
Triệu Yến Vũ dẫn Trần Mặc đi về phía kệ thủy tinh: “Ở đây đều là những mẫu nhẫn mới nhất của cửa hàng chúng ta, mỗi một chiếc đều được thiết kế vô cùng tỉ mỉ, độc nhất vô nhị.”
Trần Mặc quan sát những chiếc nhẫn ở trong kệ thủy tinh, mỗi một chiếc đều được chế tác theo các phong cách khác nhau, trong đầu hắn đang so sánh, liệu Tiểu Ngư sẽ thích với mẫu nào.
Từ lúc bắt đầu hẹn hò yêu đương với hắn, Tiểu Ngư chưa từng đòi hỏi bất kỳ điều gì, nhưng hắn cần phải cho cô ấy một đáp án. Món quà bất ngờ nhất mà hắn có thể nghĩ đến, chính là cái này!
“Cái này đi.”
Trần Mặc chỉ vào một chiếc nhẫn.
“Ngài thực sự rất có mắt nhìn, chiếc nhẫn này phiên bản thanh lịch thuộc dòng sản phẩm Believe, cũng là sản phẩm tốt nhất ở cửa hàng chúng ta. Ngụ ý của nó là sự tin tưởng thầm lặng.”
Hai mắt Triệu Yến Vũ sáng ngời, cô lấy nhẫn ra và đặt trước mặt Trần Mặc.
Hắn cầm chiếc nhẫn rồi cẩn thận đánh giá.
Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, Triệu Yến Vũ cũng trở nên lo lắng. Người này đang đeo khẩu trang, lại cầm trong tay chiếc nhẫn đắt nhất, vậy nên cô cần phải đề phòng cảnh giác, rất nhiều vụ cướp bóc trong cửa hàng trang sức đều do mấy kẻ đeo khẩu trang làm.
“Chính là nó, tính tiền đi.”
Trần Mặc đưa nhẫn cho Triệu Yến Vũ.
“Thưa ngài, ngài thật muốn mua ư?”
Sắc mặt Triệu Yến Vũ vui vẻ: “Giá là 131400 tệ, ngài chắc chắn chứ?”
Triệu Yến Vũ lo sợ đối phương không biết giá, sau đó lại đột nhiên đổi ý. Khi có vấn đề nảy sinh, người đầu tiên gặp rắc rối chính là cô.
“Mua.”
Trần Mặc đưa thẻ ngân hàng cho Triệu Yến Vũ.
Nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng màu đen, Triệu Yến Vũ trừng lớn đôi mắt. Để sở hữu loại thẻ ngân hàng này, đối phương chắc chắn là khách VIP của những ngân hàng cực danh tiếng. Vừa rồi cô còn sợ đối phương là phường cướp giật, giờ nghĩ lại mới thấy nực cười làm sao.
“Ta sẽ tính tiền cho ngài chiếc nhẫn này, ngài còn cần những loại trang sức khác không? Ví dụ như vòng cổ này là quà tặng tốt nhất dành cho bạn gái.”
Triệu Yến Vũ nói.
“Hiện tại chưa cần.”
Trần Mặc lắc đầu rồi nói: “Ta đang gấp, ngươi nhanh lên đi.”
“Được.”
Triệu Yến Vũ cũng không nhiều lời, cô cầm nhẫn và thẻ ngân hàng đi tính tiền.
Năm phút sau, Trần Mặc đặt hộp nhẫn mới mua vào trong túi áo khoác, sau đó rời khỏi cửa hàng trang sức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi