Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 765: Các ngươi có cách nào tốt hơn không?

Trần Mặc nhìn vào màn hình hiển thị bằng ảnh nhiệt hồng ngoại, sắc mặt u ám đến đáng sợ: “Hắn có đặt điều kiện với các ngươi không?”
“Chưa có, chúng ta đã từng cử chuyên gia đàm phán, nhưng đối phương không mở cửa mà chỉ yêu cầu gặp ngươi. Chúng ta đang cố gắng liên lạc với đối phương, nhưng hắn vẫn không hề phản hồi lại. Nơi trú ẩn của đối phương vô cùng kiên cố, bên trong còn có bom đất và súng ống tự chế, con tin cũng nằm trong tay hắn, cho nên chúng ta không dám tùy tiện phá cửa.”
Trang Nham nói.
Lúc đầu, khi đội đặc công đến gần nhà xưởng, đối phương lập tức kích nổ hai quả bom đất, khiến cho bọn họ chịu thiệt hại không nhỏ, hiện tại cũng không dám hành động tùy tiện.
Trần Mặc nhìn bản đồ nhà xưởng, bộ não cũng cấp tốc hoạt động.
Đối phương đã chuẩn bị kế hoạch này từ lâu, mục đích là cho ngày hôm nay. Hắn cũng đã xem xét mọi khả năng, không cho bọn họ có bất kỳ cơ hội giải cứu nào.
“Anh Mặc, số lạ lại gọi đến.”
Giọng nói của Mặc Nữ phát ra từ điện thoại lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Các kỹ thuật viên lập tức khởi động thiết bị, bày thế trận chờ đợi quân địch. Sau khi tiếp nhận tai nghe do kỹ thuật viên đưa cho, Trang Nham ra hiệu cho Trần Mặc có thể nghe máy.
“Trần tiên sinh, đến rồi sao?”
Giọng nói âm u lạnh lẽo của Đổng Tuyền truyền ra từ đầu dây bên kia.
“Ngươi muốn gì?”
Trần Mặc hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân.
“Rất đơn giản, ngươi tự mình đi vào đây để đưa đồ. Nếu không muốn nhìn thấy em gái của ngươi bị tổn hại, ngươi tốt nhất đừng nên giở trò mèo. Nếu có người khác đi vào, tôi cũng không ngại chặt một chân cô bé này đâu, đừng tưởng ta đang nói đùa.”
Tút tút tút…
m thanh mù mịt của điện thoại khiến mọi người chìm trong trầm mặt, tên bắt cóc căn bản không cho bọn họ cơ hội để đàm phán hoặc đặt điều kiện.
Trang Nham khẽ biến sắc, đưa mắt nhìn về phía Trần Mặc.
Tên bắt cóc đã yêu cầu Trần Mặc giao ra thứ gì đó, rất có thể là công nghệ kỹ thuật cực kỳ quan trọng. Gần đây, sức ảnh hưởng của công nghệ phản ứng tổng hợp hạt nhân có kiểm soát đang bùng nổ toàn cầu, tên bắc cóc ra tay vào thời điểm này, nói không chừng là vì thế.
Hơn nữa, Trang Nham hiểu rõ tầm quan trọng của Trần Mặc, nếu hắn gặp phải sự cố ở đây, tất cả các cảnh sát có mặt tại đây sẽ phải chịu trách nhiệm.
“Trần tiên sinh, tên bắt cóc yêu cầu cậu giao ra cái gì?”
“Công nghệ trí tuệ nhân tạo.”
Trần Mặc lạnh lùng nói.
“Trần tiên sinh, cái này…”
“Tôi cần phải đi một chuyến.”
Trần Mặc ngắt lời của Trang Nham.
“Không thể.”
Vương Hải, Chu Hà và mấy người Trang Nham đồng thanh ngăn cản.
Tất cả người đều vô cùng lo lắng, sự an toàn của Trần Mặc quan trọng hơn bất kỳ ai có mặt ở đây.
“Ông chủ, để ta vào.”
Vương Hải nói.
“Đối phương yêu cầu ta phải đi vào, nếu không thì hấn sẽ làm tổn thương Hân Hân. Các ngươi có cách nào khác để Hân Hân không bị thương không?"
Trần Mặc nhìn mấy người rồi hỏi.
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì cả.”
Trần Mặc ngắt lời mọi người, giọng điệu không chút nghi ngờ: “Đưa áo chống đạn cho ta.”
“Trần tiên sinh, ngươi không thể vào.”
Trang Nham nghiến răng nói.
Trần Mặc liếc nhìn Trang Nham: “Vậy ngươi có cách nào để Hân Hân không bị tổn thương không?”
“Ta đi nói với tên bắt cóc, ta sẽ đi vào đó để đưa đồ.”
Trang Nham ra hiệu cho kỹ thuật viên dể liên lạc với Đổng Tuyền, một phút sau, sắc mặt của hắn trở nên tối sầm, tức tối đặt điện thoại xuống.
Nhìn thấy biểu hiện của Trang Nham, Trần Mặc đã biết câu trả lời, lập tức đi về phía nhà xưởng.
“Ngươi không thể đi vào.”
Trang Nham ra hiệu cho hai đặc cảnh ngăn Trần Mặc lại, tên bắt cóc đã bắt giữ một con tin, nếu một mình Trần Mặc tiến vào đó, tình hình sẽ còn tồi tệ hơn.
Không ai có thể đảm bảo rốt cuộc điều gì sẽ xảy ra.
Phớt lờ sự ngăn cản của hai đặc cảnh, Trần Mặc đi về phía khu nhà xưởng.
“Trần tiên sinh, ta hy vọng ngươi phối hợp đội đặc công. Nếu ngươi cứ tùy tiện đi vào, thì chẳng khác đang tự tìm chết.”
Trang Nham ra sức thuyết phục Trần Mặc.
“Vậy các ngươi đã có biện pháp nào tốt hơn không?”
Trần Mặc bình tĩnh chất vấn tất cả mọi người, khiến nội tâm Trang Nham trầm xuống. Xét theo tình hình trước mắt, nếu muốn bảo đảm an toàn cho con tin, hắn thật sự không có cách nào khác ngoài việc tiếp tục kéo dài thời gian.
“Tránh ra.”
“Trần tiên sinh, xin lỗi.”
Trang Nham nghiêm túc phủ định, sau đó lao ra chặn đường Trần Mặc.
Trần Mặc đấu mắt với Trang Nham một hồi, sau đó hắn lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số: “Bí Thư Diêu, ngươi có lẽ cũng biết chuyện ở đây, mau ra lệnh cho bọn họ để ta vào.”
“Ngươi muốn gặp tên bắt cóc?”
Giọng nói uy nghiêm của Diêu Dật phát ra từ điện thoại. Ngay sau khi sự việc xảy ra, ông ta lập tức nhận được thông báo từ cấp dưới. Cho dù đây là sự việc liên quan đến Trần Mặc, nhưng ông cũng không thể vội vàng chạy tới, chỉ có thể tìm hiểu tình hình thông qua báo cáo của những người khác.
“Các ngươi có cách nào tốt hơn không?”
“Đừng hấp tấp, an toàn của ngươi...”
“Nếu con tin là người nhà của ngươi, thì ngươi có đi hay không?”
Trần Mặc ngắt lời.
Người ở đầu bên kia điện thoại bất chợt giữ im lặng, Trần Mặc cũng rơi vào trầm mặc, bầu không khí lúc này có chút bế tắc.
Một phút, giọng nói của Diêu Dật truyền đến từ đầu dây bên kia: “Nhất định phải vào sao?”
“Đúng vậy.”
“An toàn của ngươi...”
“Sự an toàn của ta, sẽ do ta chịu trách nhiệm. Nếu các ngươi không cho ta vào, ta vẫn tự tiện xông vào. Đến lúc đó, tất cả mọi người đều không vui vẻ.”
Hai đầu điện thoại lại im bặt, một lúc lâu sau, tiếng thở dài của Diêu Dật truyền đến: “Ta sẽ tìm cách, ngươi chờ một chút. Dù có chuyện gì xảy ra, sự an toàn của ngươi mới là quan trọng nhất.”
Trần Mặc cúp điện thoại, sắc mặt có vẻ thờ ơ, hắn liếc nhìn Trang Nham, sau đó tiếp tục chú ý đến tình hình bên trong nhà xưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi