Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 247: Nguyện vọng của Ngô Chấn (2)

Ngay ngày thứ hai sau khi Lý Thành Chi trở về, hắn đã lập tức gọi điện thoại cho Trần Mặc và nói rằng, có một vị chuyên gia về động đất muốn đến đây để xem xét máy đo địa chấn.
Trần Mặc biết mình không thể nào cự tuyệt yêu cầu này của đối phương, dù sao hắn đang muốn nhờ bọn họ vận chuyển thiết bị này ra đại dương.
Không lâu sau, Vương Hải lái xe đi vào công ty. Khi nhìn thấy Lý Thành Chi cùng một người có mái tóc hoa râm, một thân quần áo mộc mạc bước xuống xe, Trần Mặc cùng những người khác vội vàng tiến lên tiếp đón.
“Trần Mặc, vị này là Ngô Chấn tiên sinh của Học viện Kỹ Thuật, ông ấy đã có kinh nghiệm hơn 30 năm trong việc nghiên cứu địa chấn học.”
Lý Thành Chi hướng về phía Trần Mặc rồi lên tiếng giới thiệu.
“Ngô tiên sinh.”
Trần Mặc vội vàng chào hỏi. Là một hậu bối trong ngành, những lễ tiết này là điều hắn cần phải làm.
“Ài, chào ngươi, không cần khách sáo, người thật còn khôi ngô hơn cả ảnh chụp.”
Ngô Chấn nắm tay của Trần Mặc, tươi cười rạng rỡ nói ra. Đã rất lâu rồi ông mới thấy có một hậu bối ưu tú đến như vậy.
“Ngô tiên sinh, trước tiên hãy cùng ta vào trong rồi trò chuyện tiếp nhé.”
Trần Mặc nói.
“Không cần, mau trực tiếp đưa ta đi xem thiết bị kia đi, thời gian của ngươi quý giá hơn ta mà, không nên chậm trễ đâu.”
Ngô Chấn nói.
“Được.”
Trần Mặc có thể thấy được sự háo hức của Ngô Chấn đối với máy đo địa chấn.
Cả đoàn người trực tiếp đi thẳng về phía phòng thí nghiệm của Trần Mặc. Tuy nhiên, cũng chỉ có 4 người mới được phép đi vào bên trong.
“Ta đã nghiên cứu bài luận văn ngày đó của ngươi tận năm lần, còn làm vài thí nghiệm đơn giản để kiểm chứng, nhưng ta vẫn luôn thấy thiếu thứ gì đó, tựa như không thể nào nắm được chỗ trọng điểm nhất.”
Vừa đi, Ngô Chấn vừa mở miệng nói.
“Bởi vì ta sợ kỹ thuật sẽ bị rò rỉ ra nước ngoài, nên đã không viết phần lý thuyết cốt lõi ra. Bằng không, quốc gia sẽ bị tổn thất rất lớn.”
Trần Mặc nói.
“Cũng đúng.”
Ngô Chấn gật đầu.
Trong phòng thí nghiệm, cũng giống lần trước khi Lý Thành Chi đến thăm, ngoại trừ máy đo địa chấn và một vài con robot ra thì không còn thứ gì khác.
Sau khi tận mắt thấy máy đo địa chấn, Ngô Chấn bỗng trở nên cẩn thận mà chậm rãi đi qua, ông không dám dùng tay sờ vào máy đo địa chấn mà chỉ quan sát xung quanh nó.
“Ngô tiên sinh hình như rất quan tâm đến máy đo địa chấn.”
Trần Mặc cũng không quấy rầy Ngô Chấn, nhưng khi thấy bộ dạng này của ông ấy, hắn căn bản nhìn không ra nguyên nhân.
“Trận động đất cách đây bốn mươi năm trước đã cướp đi người thân của Ngô tiên sinh. Trong suốt những năm qua, ông vẫn luôn tận tụy nghiên cứu các thiết bị cứu trợ thảm họa. Vậy nên, ông ấy gần như có một chấp niệm đối với mấy thiết bị kiểu này. Cái tên Ngô Chấn hiện giờ của ông ta cũng xuất phát từ trận động đất kia.”
Lý Thành Chi thấp giọng thì thầm bên tai Trần Mặc.
Nghe được những lời này, Trần Mặc cảm thấy vô cùng tôn kính lão viện sĩ này. Chính vì các nhà khoa học thế hệ trước đặc biệt cố chấp theo đuổi một lĩnh vực mấy chục năm như thế, cho nên bọn họ mới có cuộc sống an ổn như bây giờ.
“Thiết bị này đã được thử qua chưa?”
Sau khi quan sát máy đo địa chấn tỉ mỉ một vòng, Ngô Chấn mới dừng lại.
“Sóng xung kích đã được thử nghiệm qua, nhưng chẳng qua chỉ là một thử nghiệm mô phỏng đơn giản để chắc chắn thiết bị có thể vận hành hay. Hiện giờ chúng ta chuẩn bị khảo nghiệm thực địa bằng cách thiết lập một số trạm thử nghiệm ở khu vực Tây Tạng và Tây Thái Bình Dương, sau đó tiến hành thử nghiệm cả hai môi trường lục địa và đại dương để có thể tiết kiệm được thời gian.”
Trần Mặc nói.
“Cái này cần bao nhiêu tiền?”
Ngô Chấn hỏi.
“Cũng không bao nhiêu, tiền không là vấn đề. Nếu việc thử nghiệm được hoàn thành sớm, và kết quả thật sự khả thi, thì thiết bị sẽ có thể đưa vào sử dụng sớm hơn. Đối với rất nhiều người, đây chính là một tin mừng.”
Trần Mặc nói.
“Ừm.”
Ngô Chấn tán thưởng nhìn Trần Mặc, sau đó đưa ánh mắt về phía máy đo địa chấn, muốn nói rồi lại thôi.
“Ngô tiên sinh, ngài có lời gì, cứ việc nói thẳng.”
Trần Mặc nói.
“Hiện tại vẫn chưa xác định được thiết bị này có tác dụng hay không, nếu có tác dụng, ngươi có thể cung cấp một phần số liệu đã được thu thập cho ta hay không?”
Ngô Chấn do dự một chút, rồi nói.
“Đương nhiên có thể, chuyện lớn như vậy thì một mình ta chắc chắn không thể làm xuể. Ta cũng đang có ý định hợp tác với Đại học Tân Hải, nếu có ngài tham gia, ta cầu mà còn không được đấy.”
Trần Mặc cười nói.
Trần Mặc hiện tại cũng đang thiếu nhân viên bảo trì trong ngành. Ngược lại, Ngô Chấn đã gắn bó lĩnh vực này mấy chục năm, lại còn là một viện sĩ thâm niên, chắc chắn có không ít học sinh đi theo ông ta, quan hệ tài nguyên lại càng không thiếu. Vậy nên, ông ta có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức cho hắn.
Chỉ là số liệu được thu thập, cái này rất đơn giản, cũng không phải kỹ thuật chế tạo máy đo địa chấn.
Nhận được câu trả lời của Trần Mặc, Ngô Chấn lập tức cười tươi .
Ông đối với thiết bị này không ôm hy vọng quá lớn, nhưng cho dù là một phần ngàn hy vọng thì ông cũng phải bắt cho được. Nếu như thiết bị này thật sự khả thi, vậy thì tâm nguyện cả đời của ông cũng có thể được hoàn thành.
Sự tình tiến triển rất thuận lợi, Ngô Chấn cũng đã đồng ý giúp đỡ Trần Mặc tiến hành thí nghiệm lần này. Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, việc tiếp theo mà Trần Mặc phải làm, chính là cải tạo máy đo địa chấn để nó có thể hoạt động dưới đáy biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi