Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 713: Buổi tọa đàm

Trần Mặc tuy đeo khẩu trang, nhưng những vệ sĩ xung quanh hắn vẫn là những người cũ. Xem ra, chuyến đi đến đại học Tân Hải mang lại không ít thu hoạch.
Sau khi chụp ảnh xong, Đổng Tuyền im lặng rút lui.
Lúc này, Trần Mặc không biết rằng có người đang bí mật theo dõi bọn họ trong góc tối.
Sau khi tiễn Trương Hân Hân trở về ký túc xá, Trần Mặc dạo một vòng thư viện trong trường. Khi sắp đến giờ của buổi tọa đàm, hắn nhanh chóng đi đến hội trường.
Khâu Quốc Phong đứng ở lối vào của hội trường, sắc mặt tươi cười chói mắt. Bên cạnh ông ta còn có một người đàn ông trung niên, đó chính là Địa Trung Hải, bí thư của trường đại học và cố vấn cũ của Trần Mặc, ngoài ra còn có nhiều giáo viên và nhiều nhân viên bảo vệ đều có mặt ở đây.
Sinh viên tốt nghiệp từ trường của bọn họ đã giành được giải Nobel, đó là một sự kiện lớn đáng mừng.
Bởi vì đại học Tân Hải là đơn vị đào tạo của một nhân vật phong vân như Trần Mặc, nên ban lãnh đạo trường cũng được thơm lây. Năm sau, ông ta sẽ được thăng chức điều chuyển công tác, truyền kỳ của Trần Mặc là dòng bút huy hoàng nhất trong bản lý lịch của hắn.
Ban lãnh đạo trường đã nhiều lần muốn mời Trần Mặc trở về tọa đàm, nhưng cũng không biết nên lấy lí do gì. Khi biết Trần Mặc đã đoạt giải thưởng, bọn họ liền gửi đi lời mời, không ngờ rằng hắn lại đồng ý ngay lập tức.
Tin tức này khiến tất cả mọi người vui mừng muốn chết.
Thông tin Trần Mặc có mặt tại buổi tọa đàm đã gây ra không ít náo động ở trường đại học Tân Hải.
Khung cảnh bên ngoài hội trường lúc này có chút sôi động, rất nhiều sinh viên vẫn háo hức đứng xem ở cửa, mặc cho các nhân viên bảo vệ ngăn chặn không cho vào.
Quy mô của tọa đàm có hạn, mỗi lớp chỉ có một số lượng người tham gia nhất định. Những người may mắn bốc thăm trúng thì có thể tiếp xúc với Trần Mặc ở cự ly gần, nếu không thì chỉ có thể đứng nhìn bên ngoài.
Nhìn thấy đoàn người Trần Mặc đi tới, Khâu Quốc Phong bước nhanh lên đón: “Trần Mặc, chào mừng ngươi đã trở lại trường."
“Hiệu trưởng, bí thư, thầy cô.”
Trần Mặc lần lượt bắt tay những người có mặt tại đây, đa số đều là giáo viên cũ của hắn, cho nên hắn cũng không dám ra vẻ ta đây.
"Trần Mặc, buổi tọa đàm sắp bắt đầu, chúng ta bây giờ có thể vào trong rồi.”
“Được.”
Trần Mặc gật đầu rồi đi theo Khâu Quốc Phong vào.
"Hôm nay, ngoài việc trao bằng tiến sĩ cho ngươi, chúng ta cũng dự định mời ngươi làm giáo sư danh dự của trường. Ngoài ra, ta muốn nhờ ngươi làm người đại diện trao tặng các phần học bổng Con Kiến mà ngươi đã tài trợ cho trường, đó hiện đang là mục tiêu cạnh tranh của sinh viên các khóa. Có rất nhiều sinh viên, để được nhận học bổng Con Kiến, đều đang học tập chăm chỉ.
Ngoài ra, mỗi năm đều có sinh nghèo khó giành được học bổng hỗ trợ. Trong hai năm qua, một số học sinh nghèo có thể tốt nghiệp nhờ vào học bổng của ngươi cũng đã đóng góp một chút cho chương trình học bổng hỗ trợ, phương thức tri ân này thật sự rất đáng quý. Nhiều cựu sinh viên cũng quyên góp cho chương trình học bổng Con Kiến một cách tự phát, có chút không nhiều nhưng quý ở tấm lòng.”
Trên đường đi, Trần Mặc chăm chú lắng nghe lời kể của Khâu Quốc Phong.
Sau khi tốt nghiệp năm đó, Trần Mặc đã thành lập chương trình học bổng Con Kiến tại đại học Tân Hải. Hàng năm, công ty Kiến Hành Quân đều quyên tặng một số tiền cho chương trình này để khen thưởng những sinh viên có thành tích xuất sắc, đồng thời cũng trợ cấp cho một số sinh viên nghèo vượt khó.
Xem ra, hiệu quả của nó rất tốt, tiếng vang cũng không tồi.
Bộp bộp bộp…
Một nhóm người bước vào hội trường, tiếng vỗ tay và tiếng reo hò vang dội đã làm chấn động toàn bộ hội trường, Trần Mặc cũng bước lên bục hội trường giữa tiếng reo hò và giọng nói của người dẫn chương trình.
“Cho học sinh bên ngoài hội trường vào đi, chúng ta còn có mấy chỗ trống, có thể chen một chút.”
Trần Mặc bước lên khán đài hội trường và nói.
"Việc này..."
Chủ nhiệm bộ phận an ninh nhìn về phía hiệu trưởng và bí thư, thấy hai người gật đầu mới để cho nhân viên bảo vệ giữ trật tự mở cửa cho sinh viên ở cửa tiến vào hội trường.
"Vì không có chỗ ngồi, sinh viên có thể đứng ở hàng ghế sau và ngồi trên bậc thang của lối đi, một số người cũng có thể ngồi ở khoảng trống trước sân khấu."
Chủ nhiệm bộ phận an ninh nhấc micro và bắt đầu duy trì trật tự.
Các vệ sĩ đi theo Trần Mặc cũng ngồi thành một hàng dưới sân khấu như các sinh viên tình nguyện, để lại các ghế trống cho các sinh viên mới đi vào.
Mọi thứ đều tiến hành theo thứ tự.
Tất cả các lối ra an toàn đều được mở, các nhân viên bảo vệ và sinh viên tình nguyện duy trì trật tự cũng bày sẵn thế trận. Vì có quá nhiều người ở đây, bọn họ sợ rằng sẽ xảy ra sự cố gì đó.
Mười phút sau, cả hội trường trở nên yên tĩnh.
Lối đi giữa các hàng ghế chật cứng sinh viên, thậm chí có nhiều ghế có hai người ngồi, phía sau cũng có không ít sinh viên đứng chi chít, sinh viên dưới sân khấu cũng tự giác bó gối ngồi thành hàng.
Tiếng vỗ tay lại vang lên, bầu không khí trong hội trường trở nên nóng như lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi