Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 157: Trộm vặt?

“Người đâu?”
Trần Mặc nhìn về phía Trang Kế đang đứng trong khu biệt thự.
“Chạy rồi, có thể là hai tên trộm vặt thôi, chúng ta đã báo cảnh sát rồi.”
Trang Kế nói.
“Trộm vặt?”
Trần Mặc căn bản không tin, mấy tên trộm vặt mà có thể dễ dàng lẻn vào khu biệt thự, sau đó đột nhập vào biệt thự của hắn mà không bị đội bảo an phát hiện sao?
“Trộm vặt mà có thể đi lại tự nhiên trong khu biệt thự của các người như vậy à? Ta rất hoài nghi năng lực của đội bảo an các người đấy.”
Sắc mặt của Trần Mặc vô cùng khó coi. Cũng may có Mặc Nữ cảnh báo kịp thời, nếu không hắn cũng chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra với mình.
Trang Kế có chút biến sắc. Bị Trần Mặc nói như vậy, hắn thật sự không biết nên đáp lại như thế nào.
Ở đây là khu biệt thự cao cấp, rất nhiều người giàu có tìm kiếm sự an toàn nên mới chọn nơi này để sống. Nếu như ở đây không còn an toàn nữa, e rằng danh tiếng của khu biệt thự sẽ tuột dốc không phanh.
“Trần tiên sinh, hãy chúng ta đang điều tra chuyện này, chúng ta nhất định sẽ cho ngài một lời giải thích.”
Trang Kế nói tiếp: “Ngài xem, hiện tại cũng đã là rạng sáng rồi, nếu không thì ngài đi ngủ trước đi. Buổi sáng ngày mai, chúng ta sẽ thông báo lại cho ngài.”
“Ngươi cho rằng ta bây giờ còn có thể yên tâm ngủ sao?”
“Trần tiên sinh, đêm nay ta sẽ bố trí bảo vệ chuyên môn ở đây, cho nên ngài cứ yên tâm ngủ trước đi. Rạng sáng ngày mai, chúng ta nhất định sẽ cho ngài một lời giải thích.”
Trang Kế chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi nói cứng.
“Trần Mặc, giờ cũng muộn rồi, chúng ta đi ngủ trước đi.”
Tiểu Ngư lay cánh tay Trần Mặc và nói.
“Hy vọng ngày mai các ngươi có thể cho ta một lời giải thích.” -
rần Mặc hít một hơi thật sâu rồi nói.
“Cảm ơn Trần tiên sinh, cảm ơn Trần phu nhân. Đêm nay hai vị cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, chúng tôi sẽ phái người đến canh gác.”
Trang Kế nhẹ nhõm thở ra một hơi dài, sau đó dẫn đội bảo an ra khỏi biệt thự của Trần Mặc.
Sau khi trở về phòng, Trần Mặc ôm Tiểu Ngư nằm ở trên giường: “Ngươi ngủ trước đi, chỉ là hai tên trộm vặt thôi, không cần lo lắng quá mức, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
“Ừm.”
Tiểu Ngư khẽ gật đầu, cô cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ rúc trong ngực hắn rồi nhắm mắt lại.
Tại khách sạn quốc tế Kelly.
Sắc mặt của Jack và Bor đều rất tệ, bọn hắn nghĩ thế nào cũng không ra, rốt cuộc tại sao bọn hắn lại bị phát hiện sớm như thế?
Chỉ thiếu chút nữa thôi là bọn hắn có thể bắt được đối tượng mục tiêu rồi.
“Jackson, làm sao bây giờ?”
Bor hỏi.
“Ta đi gọi điện thoại.”
Jack lấy một cái điện thoại vệ tinh ra, sau đó bấm một dãy số.
“Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi sao?”
Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia liền truyền tới một giọng nói vừa dày lại vừa trầm.
“Vẫn chưa, e rằng đã bị hắn phát hiện rồi, bây giờ chúng ta có nên tiếp tục nhiệm vụ hay không?”
Jack hỏi.
“Phế vật, chút chuyện nhỏ thế này cũng làm không xong. Các ngươi cứ tiếp tục nhiệm vụ, nhất định không từ bất cứ thủ đoạn nào. Nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, thì ngươi cũng không cần trở về nữa.”
Đối phương dứt lời đã lập tức cúp máy, không cho Jack nói câu gì.
….
….
“Trần tiên sinh, ta rất lấy làm tiếc về chuyện xảy ra đêm qua. Chúng ta đã điều tra xong rồi, hai tên trộm đã đột nhập vào khu biệt thự từ bức tường rào. Chúng ta đã cử người đến nâng cấp hệ thống an ninh ở khu vực xung quanh rồi.”
Lưu Trường Sơn lo lắng vô cùng, hắn không ngờ người gặp trộm tối hôm qua lại là Trần Mặc, chủ tịch công ty Kiến Hành Quân. Biệt thự này là do Triệu Mẫn mua giúp hắn.
Công ty Kiến Hành Quân hiện đang là công ty có triển vọng nhất trong nước, tiền đồ sau này của bọn họ không thể đo đếm được. Nếu Trần Mặc không hài lòng, hắn nhất định sẽ gặp rắc rối lớn.
“Ta không hy vọng chuyện như thế này sẽ xảy ra lần nữa.”
Trần Mặc nói ra. Tuy nhiên, hắn nói như vậy chỉ để Tiểu Ngư cảm thấy yên tâm.
Hai người ngoại quốc kia có thể dễ dàng ẩn nấp, sau đó né tránh hệ thống an ninh của khu biệt thự rồi lẻn vào trong mà không bị phát hiện như vậy, chắc chắn bọn hắn không thể nào là trộm vặt được. Những tên trộm bình thường sao có bản lĩnh lớn như vậy chứ?
Tiểu Ngư chỉ là một cô gái bình thường, Trần Mặc không muốn tâm lý của cô bị ảnh hưởng bởi vì chuyện này.
“Vâng Trần tiên sinh, cảm ơn ngài đã thông cảm. Chúng ta cũng không dám làm phiền đến ngài mà đã báo án và giao video giám sát của đêm hôm đó cho cảnh sát rồi. Ta sẽ báo cho ngài ngay khi bắt được bọn chúng.”
Thấy Trần Mặc không truy cứu nữa, Lưu Trường Sơn thở phào nhẹ nhõm.
“Ừm.”
Trần Mặc gật đầu, quay lại nhìn Tiểu Ngư bên cạnh: “Đi làm thôi.”
“Vâng.”
Tiểu Ngư khẽ mỉm cười, cô cũng không nói lời nào dư thừa mà đi theo Trần Mặc lên xe.
“Chủ tịch, đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?”
Vương Hải hỏi.
“Có hai người lẻn vào trong biệt thự, may mà ta có lắp đặt hệ thống cảnh báo nên không có thiệt hại gì, chỉ là để hai tên kia chạy mất rồi.”
Trần Mặc kể lại. Trong ấn tượng của hắn, đây là lần đầu tiên Vương Hải chủ động nói chuyện với mình.
Trên đường đi, Trần Mặc mãi suy nghĩ về thân phận của hai tên trộm ngoại quốc đêm qua. Mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy, hắn muốn xem thử rốt cuộc ai là kẻ đứng phía sau giở trò.
Ngay lúc Trần Mặc đang suy nghĩ miên man, tiếng phanh xe đột ngột vang lên, cơ thể của Trần Mặc và Tiểu Ngư vì bị bất ngờ mà đổ về phía trước, cả hai đều đập đầu vào ghế.
Mọi việc xảy ra vô cùng bất ngờ, Trần Mặc vừa mới hoàn hồn thì thấy Tiểu Ngư đã rơi vào hôn mê.
“Có chuyện gì vậy?”
Trần Mặc lắc lắc cái đầu đang bị choáng váng do va đập. Sau khi xác nhận Tiểu Ngư chỉ bị ngất xỉu, hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Đối phương cố ý đuổi theo rồi thắng gấp, e là chúng ta gặp rắc rối rồi.”
Vương Hải có chút biến sắc, cả người hắn trở nên căng thẳng khi thấy hai tên cầm súng đi về phía này.
Sau khi nhìn thấy hai tên trước mặt là người nước ngoài, sắc mặt của Trần Mặc cũng không được tốt, chắc chắn là hai kẻ đột nhập vào đêm hôm qua rồi.
“Bọn hắn đang nhắm vào ta.”
Trần Mặc xác định.
“Xuống xe.”
Jack đi đến trước cửa xe, sau đó lạnh lùng ra lệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi