Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 82: Rời nhà

Trần Mặc muốn mô phỏng lại hệ thống mạng lưới thần kinh trong bộ não của con người cho Mặc Nữ, đây là cách nâng cấp trí tuệ nhân tạo được ghi trong sách. Nhưng bộ não là bộ phận phức tạp và bí ẩn nhất của con người, căn bản không thể mô phỏng mạng lưới thần kinh của bộ não với lượng tính toán của máy tính để có thể nâng cấp Mặc Nữ trong thời gian ngắn được.
Mà thôi, coi như Mặc Nữ đã được hoàn thiện sơ bộ, Trần Mặc cũng thả lỏng tâm tình đi rất nhiều.
....
....
“A Mặc, ra ăn cơm nào.”
“Dạ.”
Trần Mặc xoa xoa đầu lông mày, nhìn đồng hồ mới biết bây giờ đã hơn năm giờ chiều. Sau khi ra khỏi phòng, hắn đã thấy ba mẹ ngồi đợi sẵn ở bàn ăn.
“A Mặc à, ngươi vừa mới nói chuyện với ai trong phòng vậy?”
Hắn vừa ngồi xuống thì mẹ đã hỏi ngay.
“Ta gọi điện video với bạn bè ạ.”
Trần Mặc không ngờ mẹ nghe thấy cuộc nói chuyện của hắn và Mặc Nữ.
“Là con gái à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì tốt rồi, ta sẽ không hỏi những chuyện khác, ngươi đã lớn rồi, phải biết tính toán chuyện của mình, tới ăn cơm đi.”
Nghe câu trả lời của Trần Mặc, bà liền mỉm cười.
“Khi nào thì đi học?”
Trần Sơn Hà vừa uống một chút rượu bên cạnh, vừa hỏi.
“Ngày mai chuẩn bị đi rồi ạ.”
“Nhanh như vậy sao?”
Ánh mắt của mẹ Trần có chút mất hứng.
“Mẹ, hay ta đến đó mua nhà rồi hai người cùng dọn đến ở.”
Trần Mặc cũng nhận ra mẹ mình đang không vui.
“Ngươi lấy đâu ra tiền để mua nhà chứ?”
Thiệu Tuyết Mai hỏi ngay.
“Không phải ta mở công ty rồi sao? Ta đã kiếm được một chút tiền rồi, mua nhà không là vấn đề gì hết.”
Trần Mặc không nói mình đã kiếm được bao nhiêu tiền. Mới nửa năm không gặp, nếu con trai của mình bỗng chốc trở thành tỷ phú, mẹ hắn chắc chắn sẽ nghĩ đầu hắn có vấn đề.
“Kiếm được nhiều tiền như vậy sao?”
Bà ngạc nhiên nhìn Trần Mặc.
“Ừm, ta kiếm được không ít.”
“Ngươi không cần phải mua nhà, ta và mẹ ngươi đã quen với cuộc sống ở đây, không thích đi qua đi lại, mà qua bên đó cũng không có người thân hay bạn bè để nói chuyện. Ngươi có tiền thì cứ giữ đó, sau này kết hôn ta sẽ lấy sau.”
Trần Sơn Hà nói với giọng điệu kiên quyết. Trần Mặc cũng không miễn cưỡng ông, hắn rõ ba mình, từ trước đến nay nói một là một. Sau đó hắn lấy trong túi ra một tấm thẻ rồi đưa cho mẹ.
“Trong thẻ này có một triệu, mật khẩu là sinh nhật của mẹ, sau này mỗi tháng ta sẽ gửi vào trong thẻ hai vạn. Về sau ba không cần phải ra ngoài dầm mưa dãi nắng nữa mà hãy dẫn mẹ đi du lịch nha, nếu không đủ tiền thì cứ gọi điện thoại cho ta.”
“Nhiều tiền như vậy sao?”
Sau khi bà cầm thẻ ngân hàng, tay run lên một cái, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Ngươi lấy tiền này ở đâu?”
“Là ta kiếm được, đều là thu nhập hợp pháp cả, mẹ cứ yên tâm.”
“Ngươi giữ tiền này để còn dùng cho đám cưới.”
“Ba đừng lo, ta vẫn còn tiền để kết hôn mà.”
Trần Mặc dở khóc dở cười.
“Đúng nha, ta sẽ giữ giúp ngươi, để ngươi còn dùng kết hôn.”
“Mẹ, tiền này là cho ba mẹ. Ngươi không cần lo lắng chuyện hôn sự của ta, nếu ngươi còn lo lắng chuyện này nữa, ta sẽ chuyển thêm một triệu vào thẻ đó.”
“Không cần đâu, ngươi cứ giữ đi.”
Mẹ Trần từ chối ngay lập tức.
“Ba, ngươi đưa mẹ đi du lịch một chuyến, coi như hưởng phúc đi a, không cần đi làm không biết nắng mưa nữa, nếu không ta ở thành phố Tân Hải cũng không thể yên tâm làm việc.”
Dưới sự thuyết phục của Trần Mặc, ba hắn cũng đồng ý nhận lời. Con trai có tương lai đầy hứa hẹn như vậy, về sau ông cũng không cần lo lắng nhiều như vậy nữa.
Cơm nước xong xuôi, mẹ liền kéo Trần Mặc lại nói chuyện trong nhà, dù sao ngày mai con trai cũng phải đi rồi, bà có chút không nỡ. Chỉ là chủ đề tán gẫu thông thường, ngoại trừ chuyện công ty, còn lại đều là thúc giục hắn nhanh chóng tìm vợ, Trần Mặc cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Hai ngày sau, Trần Mặc tạm biệt ba mẹ, bắt đầu hành trình đến thành phố Tân Hải. Đã nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy rồi, Tết nay cũng đã qua, một năm tiếp theo sẽ lại là một chặng đường mới.
.....
....
Buổi chiều ngày hôm ấy.
Trần Mặc mở cửa phòng trọ, cất hành lý, quét mắt nhìn xung quanh một lượt rồi vén ống tay áo lên bắt đầu quét dọn căn phòng. Một tiếng sau, hắn cất cây lau nhà và khăn lau đi, nằm thẳng tắp ở trên giường. Lần trở lại thành phố Tân Hải này chắc chắn sẽ không thể thoải mái giống như còn ở nhà.
Một lúc sau, Trần Mặc mới từ trên giường bò dậy, mở máy tính lên.
“Mặc Nữ.”
Trần Mặc mở micro của máy tính rồi gọi một tiếng.
“Anh Mặc, Mặc Nữ tới rồi.”
Màn hình của máy tính nhanh chóng biến thành một giao diện âm tần, một âm thanh non nớt được truyền ra từ trong loa.
“Việc học hành của ngươi đến đâu rồi?”
Trần Mặc hỏi.
“Ta học được rất nhiều thứ, dường như cái gì ta cũng biết.”
Mặc Nữ nói.
“Ngươi có thể kiểm soát được điện thoại của ta không?”
“Có thể, những thứ mà internet có thể kiểm soát được thì Mặc Nữ đều có thể kiểm soát, nhưng ta cần phải có chỉ lệnh của anh Mặc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi