Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 571: Nhất định phải trả giá

Lâm Chính Quốc tiếp tục quay lại chủ đề chính.
Đối với những câu hỏi này, Trần Mặc chỉ nói ngắn gọn, súc tích.
Từ trước đến nay, không một ai dám mở lời uy hiếp với hắn, ngược lại hắn đã từ chối yêu cầu hợp tác của rất nhiều người. Ngoài ra, trong số những lĩnh vực mà hắn tham gia nghiên cứu, những đối thủ đó đều ghét hắn đến nghiến răng nghiến lợi.
Tiếp theo, Lâm Chính Quốc lại hỏi một số câu hỏi khác, nhưng cũng không thu thập thêm các manh mối hữu ích. Sau cùng, họ tạm biệt và rời đi.
Sau khi Lâm Chính Quốc rời đi, Lý Thành Chi và Trần Mặc đi tới ban công rộng lớn của bệnh viện. Nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ, xung quanh chỉ có mấy thành viên trong đội do Lý Thành Chi dẫn tới, ngoài ra thì không có nhân viên nào khác.
"Có một số điều ông ta không nói. Có bảy người tham gia vào cuộc tấn công lần này, một người là thuộc hạ của Cố Thanh Hải, còn người giữ chân đoàn xe của Hắc Ưng kia chính là Cố Thanh Hải. Hắn ta là một đứa trẻ mồ côi có bí danh “Rùa Biển”, đã trở về Tân Hải từ Thụy Sĩ vào hai năm trước. Trong thời gian ở nước ngoài, hắn ta đã tham gia một số trại hè quân sự, nhưng cơ quan điều tra không có cách nào biết được hắn đã từng tiếp xúc với những ai.
Năm người còn lại đều là người nước ngoài. Ba người không có giấy tờ nhập cảnh và không rõ danh tính, hai người còn lại thì có giấy tờ nhập cảnh, quốc tịch của bọn họ lần lượt là Áo và Na Uy. Tuy nhiên, chúng ta cũng không thể điều tra bối cảnh cụ thể của từng người, có thể những danh tính kia là giả.
Tất cả bọn họ đều đã chết, và không có giấy tờ tùy thân nào trên người. Ta e rằng ngươi sẽ không thể nhận được câu trả lời mà mình mong muốn."
Trần Mặc gật đầu, hắn không có gì ngạc nhiên trước câu trả lời này.
"Lần này ta đến đây còn vì hai chuyện nữa."
"Chuyện gì vậy?"
"Ta muốn mời ngươi tham gia vào một hạng mục đặc biệt."
“Xin lỗi, ta không có thời gian, cũng không có tâm trạng để nói những chuyện này.”
Trần Mặc lắc đầu nói.
“Ta biết, chỉ là muốn nói trước với ngươi một tiếng.”
Câu trả lời của Trần Mặc nằm trong dự liệu của hắn: “Hội nghị trí tuệ nhân tạo sẽ được tổ chức ở thủ đô vào tháng sau, có lẽ ngươi sẽ được mời. Đến lúc đó, khi ngươi đến thủ đô, thì chúng ta sẽ nói cụ thể hơn về chuyện này.”
"Còn chuyện còn lại?”
Lý Thành Chi lấy ra ba thẻ chiếc thẻ màu đen và ba chùm chìa khóa từ trong cặp của mình và đưa cho Trần Mặc.
"Đây là ba ngôi nhà liền kề trong đại viện quân khu Hoa Thành, đây là khu sinh sống của các cán bộ hưu trí và người nhà của các sĩ quan quan trọng.
Ta nghe nói người thân của ngươi đều định cư ở Hoa Thành, cho nên không quen với môi trường thổ nhưỡng ở Tân Hải. Ngươi có thể đưa họ đến đây sinh sống, như vậy thì có thể an tâm hơn một chút.”
"Cảm ơn."
Trần Mặc không nhiều lời, đưa tay ra nhận lấy chìa khóa và thẻ đen.
"Không cần khách sáo, ngươi cũng đã giúp bọn ta rất nhiều. Nói thật, những thứ này chẳng thấm vào đâu so với sự giúp đỡ mà ngươi đã dành cho bọn ta. Sau vụ việc lần này, không chỉ là người nhà của ngươi bị dọa đến toát cả mồ hôi, chúng ta cũng một phen hốt hoảng, bởi vì ngươi là bảo vật quốc gia chúng ta.
Ta đã làm đơn đề nghị lên cấp trên để xin điều động một vài siêu chiến binh đến chỗ ngươi. Bọn họ sẽ phối hợp cùng với Vương Hải và một số người khác để bảo vệ an toàn cho ngươi. Sự cố lần này chủ yếu là do các ngươi thiếu vũ khí, lại không phòng bị trước những tính toán kỹ càng của đối phương, do vậy, cục diện mới hỗn loạn như bây giờ. Nếu đơn đề nghị của ta được thông qua, thì những chuyện như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra nữa."
"Tháng sau, ta sẽ đến thủ đô một chuyến, có lẽ ta sẽ cân nhắc hạng mục hợp tác với các ngươi. Còn bây giờ thì ta không có tâm trạng nào cả.”
Mỗi lần nhớ tới việc suýt chút nữa mất đi Tiểu Ngư, cộng thêm những thương vong lớn cho những cấp dưới của hắn, ánh mắt Trần Mặc hiện lên một tia lạnh lẽo. Kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này, nhất định sẽ phải trả giá.


Tại biệt thự Hương Lư Than, Trần Mặc và bố mẹ của hắn, còn có Tiểu Ngư và người nhà của cô, cộng thêm gia đình dì Trân nữa là vừa đủ mười người. Ai nấy đều đang ngồi xung quanh bàn ăn hình tròn và dùng bữa sáng cùng nhau.
Sau bốn ngày trôi qua kể từ vụ tập kích tại tuyến đường Phượng Bắc, sức khoẻ của Tiểu Ngư hồi phục tương đối nhanh vì cô đã trải qua quá trình khai phá tiềm năng cơ thể. Do đó, Tiểu Ngư đã xuất viện từ ngày hôm kia, Trần Mặc cũng cho mời một bác sĩ tư nhân và hộ sĩ để chăm sóc tại nhà cho cô.
Địa chỉ khu biệt thự trước kia của hắn đã bị lộ ra bên ngoài, rất nhiều phòng viên bắt đầu lượn lờ xung quanh để lấy tin, mọi người trong nhà cảm thấy nơi đó không còn thuận tiện để tiếp tục sinh sống, cho nên quyết định ở lại nơi này.
Biệt thự Hương Lư Than được trang bị hệ thống an ninh toàn diện, bao gồm tính năng tự động hoá của trí tuệ nhân tạo phối hợp với công tác quản lý của con người. Ngoài ra, nơi này còn có đội ngũ robot quản gia, chuyên xử lý các công việc nội trợ nhà. Hơn nữa, môi trường xung quanh đây rất yên tĩnh, cực kỳ thích hợp để tĩnh dưỡng thân thể.
Thương tích của Tiểu Ngư khôi phục rất nhanh, mặc dù cô vẫn chưa khỏi hẳn, những cũng không còn nghiêm trọng như trước. Hiện giờ, khí sắc của Tiểu Ngư không khác gì so với người bình thường, chỉ có cánh tay của cô vẫn đang được quấn trong lớp vải trắng mà thôi.
Nhìn thấy Tiểu Ngư dần dần khôi phục sức khoẻ, mọi người cũng đã có thể thả lỏng tâm tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi