Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 78: Bữa cơm đầu năm

“Học kỳ trước ta đã bắt đầu khởi nghiệp và mở công ty rồi, hiện tại cũng khá ổn định.”
Trần Mặc suy nghĩ một chút, sau rồi vẫn nói thật, dù sao đây cũng không phải là chuyện gì mất mặt, không cần thiết phải giấu giếm người nhà.
“Mở công ty? Tại sao ta không biết gì hết vậy?”
Mẹ Trần ngạc nhiên nói.
“Mẹ đâu có hỏi đâu.”
Trần Mặc phân trần: “Ta định sau này mới nói cho ba mẹ biết, nhưng bây giờ dượng hỏi rồi nên ta nói luôn.”
“Khởi nghiệp cần nhiều tiền lắm đúng không? Nếu không đủ, ba mẹ ở đây vẫn còn một ít tiền tiết kiệm, ngươi cứ lấy dùng trước đi.”
Ba Trần ngồi bên cạnh nói. Khi Trần Mặc còn nhỏ, ba Mặc hay đi sớm về muộn vì kế sinh nhai nên hai người không nói chuyện nhiều với nhau, nhưng mỗi khi hắn cần tiền, ba luôn chu cấp cho hắn đầy đủ.
Sự quan tâm âm thầm như thế khiến Trần Mặc cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Ba, không cần đâu ạ, công ty hiện tại đã có lợi nhuận, ta cũng không có thiếu tiền.”
Trần Mặc lập tức từ chối.
“Công ty làm về cái gì? Tên là gì vậy?”
Dì ngồi ở bên cạnh vội vàng hỏi.
“Công ty TNHH Khoa Học Kỹ Thuật Kiến Hành Quân, cũng có thể coi là làm trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật Internet.”
Trần Mặc vừa dứt lời, Trương Hân Hân ngồi bên trái đã há hốc mồm, kinh ngạc nhìn hắn.
Cô tất nhiên không xa lạ gì với cái tên này. Mới đây thôi, khi chiếc điện thoại Mắt Hồ Điệp vừa ra mắt không lâu, bạn học trong lớp đều bàn tán xôn xao đòi mua chiếc điện thoại di động này. Vì bề ngoài của Mắt Hồ Điệp quá sang chảnh, nên họ thường lấy ra khoe khoang. Bọn cô cũng biết rất rõ công ty Kiến Hành Quân, đó là một công ty khoa học kỹ thuật có quy mô lên đến hàng trăm triệu, là một trong những công ty nổi tiếng toàn quốc dù chỉ mới thành lập trong vòng nửa năm ngắn ngủi .
Ba mẹ của bọn họ chỉ là người bình thường, đương nhiên cũng không để ý những dạng tin tức như vậy, nhưng Trương Hân Hân thì không thể không biết. Chuyện này nghĩ thế nào cũng thật khó tin, giống như Trần Mặc đang lừa mọi người vậy. Tuy nhiên, cô cũng không chen ngang cuộc nói chuyện, chỉ lén lút liếc nhìn Trần Mặc đang bình tĩnh ngồi bên cạnh.
“Khoa học kỹ thuật internet? Cũng không tệ, tương lai rất có triển vọng đó, ngươi cố gắng làm thật tốt nhé.”
Dì Trân hài lòng gật đầu.
“Ngươi hùn vốn với các bạn học trong lớp sao? Bọn hắn có đáng tin không?”
Cha Trần hỏi chuyện.
“Không có, công ty là của một mình ta, cũng không có chuyện ta tự lừa mình đúng không?”
“Vậy ngươi lấy đâu ra tiền để mở công ty?”
Mẹ Trần cố gắng truy hỏi đến cùng.
“Ta đã học thiết kế phần mềm ở trường, sau đó bán một phần mềm để kiếm tiền vốn. Tiền là ta tự mình kiếm ra, không có trộm cướp gì đâu.”
Trần Mặc biết rõ những lo lắng của mẹ Trần nên kiên nhẫn giải thích.
“Ừm, nếu ngươi thiếu tiền khi khởi nghiệp thì cứ nói với gia đình, ba mẹ vẫn còn một ít tiền tiết kiệm, nhưng ngươi không thể làm những việc trái pháp luật, có hiểu không?”
“Vâng ạ.”
Trần Mặc gật đầu.
Mọi người tiếp tục bàn về một số vấn đề trong nhà, sau đó còn nhắc đến chuyện hôn nhân sau này của Trần Mặc, hắn ngồi nghe mà đầu muốn to ra gấp đôi.
“Anh à, vừa rồi ngươi khoác lác mà không hề đỏ mặt chút nào nha.”
Sau khi bữa cơm kết thúc, Trương Hân Hân chạy đến chỗ Trần Mặc.
“Ta khoác lác lúc nào?”
“Thì ngươi nói công ty Kiến Hành Quân là do ngươi mở đó.”
Trương Hân Hân nói: “ Kiến Hành Quân hiện giờ là công ty tỷ đô, ngươi nói ngươi mở thì ai mà tin? Ba mẹ và dì dượng không biết thì thôi, chứ ngươi làm sao gạt ta được.”
“Được thôi, anh của ngươi đang khoác lác đấy.”
Trần Mặc cũng không phân bua với cô nhóc này.
Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, Trương Hân Hân hơi do dự: “Anh à, thật sự là công ty của ngươi sao?”
“Ta lừa ngươi thôi.”
“Vậy nếu ta tin ngươi là ông chủ của công ty Kiến Hành Quân, ngươi có thể cho ta một chiếc điện thoại Mắt Hồ Điệp không?”
Trương Hân Hân hỏi.
“Vừa rồi còn không tin mà bây giờ đã tin à, muốn dụ khị ta sao? Không có cửa đâu nha.”
Trần Mặc cười nói.
“Anh à, ngươi nhìn điện thoại di động hiện tại của ta xem, ta đã dùng nó được ba năm rồi, ba mẹ lại không cho ta đổi điện thoại. Nếu ngươi là ông chủ lớn, ngươi chắc chắn không có thiếu chút tiền này nha.”
“Chờ ngươi thi đậu đại học, ngươi muốn cái gì ta đều mua cho ngươi, còn hiện tại thì không được. Ngươi sắp bước vào giai đoạn ôn tập rồi, cho ngươi điện thoại di động để làm gì hả? Để khoe khoang à? Đừng tưởng ta không biết đầu óc lắm mưu mô của ngươi?”
Trương Hân Hân le lưỡi, con mắt lại đảo một vòng.
“Anh à, bây giờ ngươi là tỷ phú sao?”
“Giả đấy, ta chỉ khoác lác thôi!”
Trần Mặc nói.
“Anh à, ngươi sẽ không nói dối đâu, ta tin ngươi chính là ông chủ giàu có mà. Lát nữa đi ra ngoài mua sắm, ngươi nhớ mua quần áo cho ta nha, được không?”
“Ta miễn cưỡng đồng ý, coi như quà mừng năm mới cho ngươi.”
“Anh trai vẫn là tốt nhất.”
Thu dọn bàn ăn xong, cả gia đình rời nhà đi dạo phố. Hôm nay là Tết, lượng người đi lại rất đông, bọn họ vui chơi đến tối mịt mới chịu về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi