Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1361: Trước khi rời đi

Dưới điều kiện tinh thần và thân thể tập trung cao độ, Trần Mặc rốt cuộc cũng dừng lại sau ba tiếng huấn luyện.
Hắn bay về chỗ nghỉ ngơi trên bãi tập, sau đó lập tức tháo bỏ chiến giáp, cả người lúc này như thể vừa được câu lên khỏi mặt nước.
Một trong những lợi ích của các bài huấn luyện cường độ cực cao chính là khả năng thích nghi, Trần Mặc rốt cuộc đã hoàn toàn quen thuộc Kiến Đen Tự Do.
Nếu những chiến giáp sư khác biết rằng Trần Mặc đã có thể thích nghi với bộ chiến giáp mới chỉ trong vòng mấy tiếng, bọn họ nhất định sẽ há hốc mồm kinh ngạc trước tốc độ vượt quá sức tưởng tượng này.
Ngay cả những chiến giáp sư cao cấp nhất thì cũng cần ít nhất cũng cần một ngày hoặc hơn để thích nghi với một bộ chiến giáp mới một cách triệt để.
Trần Mặc ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, vừa bổ sung năng lượng vừa nhớ lại quá trình huấn luyện vừa rồi.
Bây giờ nhìn lại mọi thứ xung quanh, hắn cảm thấy tất cả đều trở nên rất chậm chạp, chậm đến mức mà hắn có thể dễ dàng tính toán được quỹ tích bay của quả bóng huấn luyện ở trong đầu, mà toàn bộ quá trình này lại diễn ra trong một cái chớp mắt ngắn ngủi.
Sau khi nghỉ ngơi nửa giờ để hồi phục thể lực, Trần Mặc mặc lại chiến giáp, tiếp tục tiến hành chế độ huấn luyện cường độ cao.
Bởi vì không có huấn luyện viên, hắn hoàn toàn áp dụng phương thức đối kháng kịch liệt để tự luyện tập, còn đối thủ chính là bản thân hắn.
…………
Một tháng tiếp theo, Trần Mặc dành toàn bộ thời gian cho việc luyện tập cường độ cực cao. Kiến Đen Tự Do thật sự quá mạnh mẽ, có thể đáp ứng bất kỳ phương thức huấn luyện nào, quan trọng hơn nữa, nó còn giúp hắn phát triển phong cách chiến đấu của riêng mình.
Từ lúc vừa bắt đầu thiết kế Kiến Đen Tự Do, Trần Mặc đã xác định đối thủ của nó chính là nền văn minh Tam Nhãn.
Hiện tại, Trần Mặc cũng không biết thực lực của mình sẽ được xếp tại trình độ nào trong hệ thống chiến giáp sư của nền văn minh Tam Nhãn, nhưng bởi vì không có quy chuẩn cụ thể, cũng chẳng có đối thủ ngang tài ngang sức, hắn chỉ có thể không ngừng bức bách chính mình tiến bộ hơn, kích hoạt tiềm năng của thân thể và đại não ở cấp độ cao hơn.
Trong sân huấn luyện, quả bóng huấn luyện thường lướt qua với tốc độ 0.x giây, nhưng trong lúc chiến đấu, các chiến giáp sư có thể quyết định sinh tử của đối thủ trong khoảng thời gian ngắn ngủi hơn nữa, và Trần Mặc rốt cuộc cũng đã có khả năng làm được điều đó.
Lúc còn ở Trái Đất, Trần Mặc chưa bao giờ cho rằng bản thân lại trở nên khát vọng võ lực cá nhân đến như vậy, và hắn cũng không bao giờ tưởng tượng rằng giá trị vũ lực cá nhân hắn lại có thể cường đại đến vậy.
……..
……..
Giống như ngày thường, Trần Mặc đang ở bên trong tiệm sữa chữa của Già.
Sau khi điều chế độc dược trong phòng thí nghiệm của Già, Trần Mặc cất lọ thuốc vào một cái rương, hắn khẽ thở dài một tiếng, lại đem một cái rương khác đã được chuẩn bị trước đó đặt tại trước mặt Già.
Hôm nay là ngày cuối cùng hắn gặp mặt Già.
Rất hiếm khi Trần Mặc ngồi đối diện với Già như bây giờ, hắn nhấp một ngụm thức uống yêu thích của Già, cảm nhận vị ngọt chát lạ lẫm lan tỏa trong khoang miệng. Đối với khẩu vị của Trần Mặc mà nói, hương vị này cũng không ngon lành gì.
Rốt cuộc, sau mấy tháng trú tại ngôi sao Thanh Thủy, hắn vẫn chưa thể quen thuộc với mùi vị thức ăn nước uống của nơi này.
Già liếc mắt nhìn cái rương mà Trần Mặc mang đến, ông ta không mở ra, chỉ thở dài một hơi rồi xúc động nói: “Lúc trước, tên nhóc nhà ngươi đến đây và nói mình muốn xin học việc ở tiệm sửa chữa của ta, nhưng hóa ra lại là một chiến giáp sư ưu tú đến nhường này.”
“Khi đó, ta chỉ vừa mới tới đây được mấy ngày, cần một chốn dung thân để tìm hiểu về hành tinh này.”
“Người là sinh vật hình người lợi hại nhất mà ta đã gặp trong mấy trăm năm qua, bản thân ta cũng không ngờ một tên học việc lại có sức mạnh kỹ thuật bá đạo đến như vậy.”
Già cười nói với ngữ điệu tự giễu.
“Trong này là một chút tài sản cùng với bất động sản tại ngôi sao Thanh Thuỷ, chờ sau khi ta rời đi, ngươi cứ thoải mái thu nhận.”
Trần Mặc vỗ vỗ cái rương, đẩy nó tới trước mặt Già.
“Quyết định rồi sao?”
Già không vội nhận cái rương, chăm chú nhìn Trần Mặc.
“Đã quyết định.” Trần Mặc gật đầu.
“Không nghĩ tới ngày này đến nhanh như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ là người tiễn đưa bộ xương cốt già cỗi này giúp ta.”
Già cười khổ: “Phương thức tiễn biệt ở quê nhà ngươi, sẽ là như thế nào?”
“Chúng ta sẽ uống rượu, một loại đồ uống chứa ethanol, sau đó chạm ly và chúc may mắn.”
“Ngôi sao Thanh Thuỷ không có loại đồ uống đó, vậy nên chúng ta sẽ thay thế bằng thức uống này.”
Già nâng ly nước của mình: “Thuận buồm xuôi gió, đừng trở lại.”
Bọn họ giống như hai người bạn tù chung phòng, nhưng bỗng một ngày nọ, một người trong số họ phải lập tức rời đi.
“Cảm ơn.”
Trần Mặc chạm ly với Già, con thú nhỏ cũng giơ ly của mình lên, chạm vào ly của hai người bọn họ.
Sau khi uống ly “rượu” chia tay, Trần Mặc mặc chiến giáp, mang theo con thú nhỏ rời khỏi tiệm sửa chữa.
Già nhìn theo bóng lưng của Trần Mặc, sau đó thở dài xúc động.
Ông biết rõ lần chia tay này chính là vĩnh biệt, bởi vì cho dù Trần Mặc thành công hay thất bại, hắn cũng sẽ không bao giờ trở lại.
Mặc dù chỉ quen biết mấy tháng, nhưng hai người đều xem nhau là tri kỷ, không ngờ thời điểm ly biệt lại đến bất ngờ như vậy.
Trở lại căn nhà của mình, Trần Mặc bắt đầu chuẩn bị tất cả những thứ cần thiết, sau đó mới có thể chuyển sang giai đoạn chờ đợi phi thuyền của nền văn minh Tam Nhãn đến đây.
Lúc này, phần cánh tay chiến giáp mở ra, để lộ thiết bị nhận dạng mà Trần Mặc đã đeo khi vừa tới ngôi sao Thanh Thuỷ.
Hắn dùng hai đầu ngón tay, nhẹ nhàng bóp thiết bị trên cổ tay một cái.
Ba!!
Thanh âm trong trẻo vang lên, thiết bị đeo tay lập tức vỡ vụn, biến thành từng mảnh phế liệu.
Từ lúc đặt chân tới ngôi sao Thanh Thuỷ, Trần Mặc vẫn luôn ấp ỷ hy vọng bóp nát chiếc vòng tay này, cuối cùng hôm nay hắn cũng đã làm được, cảm giác như thể vừa phá bỏ xiềng xích trên người bao lâu nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi