Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 738: Có giống chim cánh cụt không?

Người phụ nữ gợi cảm nói.
"Cược cái gì?"
Bạch Địch chăm chú nói.
"Ai thua thì người đó sẽ là lính tiên phong."
Cô gái gợi cảm nói.
"Ngươi đã thua bao nhiêu lần rồi? Da thịt trắng trẻo của ngươi đều tím đen lại cả rồi."
Bạch Địch khiêu khích.
Bầu không khí giằng co giữa hai người phụ nữ lại mơ hồ xuất hiện một lần nữa.
Thật là ác độc.
Mí mắt của cả ba người đàn ông khẽ co giật, nhưng bọn họ không dám biểu hiện gì mà chỉ giả vờ như không nghe thấy, người hút thuốc thì hút thuốc, người đọc sách thì đọc sách.
Không lâu sau, một tiếng động vang lên ở phía cửa phòng, cả năm người lập tức đều nhìn về phía phát ra âm thanh. Ai nấy đều căng cứng cả người, bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết
Lạch cạch!
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông mặc vest kẻ xanh tiến vào bên trong. Sau khi xác nhận mọi người đã đến đông đủ, Liric lấy năm tập tài liệu từ trong cặp táp rồi vứt lên bàn.
"Đây là mục tiêu của lần hành động này."
Liric phát ra âm thanh khàn khàn, thô ráp như bọt biển đang bị ma sát, khiến cho những người nghe được đều phải nổi da gà.
Năm người kia dường như đã quen thuộc với giọng nói trầm thấp của Liric, bọn họ cầm tài liệu lên, ánh mắt liền lộ ra một tia kinh ngạc, tiêu lần này hoàn toàn khác với những gì bọn họ suy đoán.
"Là lão già này? Vì sao không phải người Trung Quốc kia?"
Aisha liếm liếm đôi môi đỏ mọng, bắt đầu ngồi thẳng lưng, sau đó uốn éo qua lại, để lộ cảnh xuân thấp thoáng trong chiếc váy đen khoét sâu cổ chữ V, khiến cho ba người đàn ông trong phòng có chút không cam lòng.
Bọn họ khẽ nhăn mặt, nhưng vẫn tiếp tục chăm chú xem tài liệu.
Khuôn mặt lạnh như băng của Bạch Địch đột nhiên hiện ra một nụ cười thâm sâu khó đoán.
"Ngươi có muốn chúng ta nhân tiện bắt luôn người Trung Quốc kia lại không? Hắn ta có lẽ là người rất lơi hại, tổ chức chắc chắn sẽ thích."
Người đàn ông gầy gò buông tài liệu trong tay xuống, mở miệng nói.
"Ha ha ha..."
Liric nở nụ cười quái dị, nếu không nhìn sắc mặt hưng phấn kia, không ai có thể ngờ được là hắn ta đang cười.
"Cái người Trung Quốc đó à, không phải chúng ta muốn bắt là có thể bắt đâu.
Đừng có tự cho rằng bản thân mình thông minh rồi gây rắc rối, làm lỡ kế hoạch của tổ chức, ha ha aha... Hậu quả như thế nào thì các ngươi tự biết."
Năm người lập tức ngậm miệng, không bàn luận thêm gì về chuyện này nữa.
Sau khi thấy mọi người đã biết điều an phận, Liric nói vào chủ đề chính: "Hiện giờ, ta sẽ bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ, ai trong số các ngươi sẽ là lịnh tiên phong?"
Liric nhìn qua lại giữa Elsa và Bạch Địch.
Bạch Địch nhếch khóe miệng, cười: "Vẫn là cô ta."

...
Trần Mặc cầm một cốc nước đứng bên cửa sổ khách sạn, phóng tầm mắt ra xa để quan sát quan cảnh của thành phố Stockholm.
Trần Mặc và đoàn đội của mình đã đến đây từ hôm qua, đây là lần xuất ngoại đầu tiên của, cảm giác không quá tốt, cũng không có ấn tượng gì quá tệ.
Các thành phố ở châu u không có quá nhiều nhà cao tầng, nên vẫn luôn gìn giữ được vẻ đẹp cổ kính như xưa. Nhịp sống ở đây rất chậm, tất cả mọi người đều toát ra khí chất khoan thai nhàn nhã.
Tuy nhiên, nếu so sánh Stockholm với các thành phố trong nước, nơi đây tựa nhân đang thiếu mất hơi thở hiện đại và phong cách mang đậm dấu ấn tương lai mà hắn luôn ưa thích.
Người đang đứng bên cạnh Trần Mặc lúc này là Trương Hân Hân, cũng là người duy nhất cùng hắn đến đây nhận thưởng.
Cha mẹ không biết tiếng Anh, nên không thể đến chung vui với hắn. Tiểu Ngư thì đang có thai, nên không thể đi đường xa xóc nảy. Vậy nên, Trương Hân Hân là người phù hợp nhất để đến đây tham dự buổi lễ trao giải Nobel cùng Trần Mặc.
Lúc này, Trương Hân Hân đang mặc một bộ quần áo lễ phục dài màu xanh nhạt, thoạt nhìn vô cùng hoạt bát, lại mang theo một khí khái của khuê tú nhà giàu.
Không lâu sau, Lam Khê cũng cầm một bộ lễ phục tiến vào phòng.
Trong phòng, Chu Hà và Lạc Vũ liếc nhìn cô một cái, nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi rồi tiếp tục đứng canh gác.
Lam Khê hoàn toàn xa lạ với hai khuôn mặt này, cô chưa từng gặp qua bọn họ trước đó. Tuy nhiên, Trần Mặc đã nói trước với cô, Chu Hà và Lạc Vũ là trợ lý sinh hoạt và thư ký của hắn, bọn họ sẽ hỗ trợ cô xử lý các công việc lặt vặt giúp hắn.
Lam Khê là một người thông minh, cô lập tức nhận ra thân phận của hai người này, cho nên cũng không dong dài nhiều lời nữa.
Trong trí nhớ của Lam Khê, đây chính là lần đầu tiên Trần Mặc xuất ngoại.
Thông thường, mỗi khi Trần Mặc nghỉ phép, hắn cũng chỉ di chuyển ở trong nước, chứ chưa từng đặt chân ra nước ngoài để du lịch. Cho dù hôn lễ có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đến vậy, hắn vẫn quyết tâm tổ chức trong nước.
"Ông chủ, lễ phục của ngươi."
"Được."
Trần Mặc quay đầu đáp lời, buông cốc nước xuống, nhận lấy bộ lễ phục từ tay Lam Khê rồi bước vào phòng ngủ.
Năm phút sau, Trần Mặc đi ra khỏi phòng ngủ, hắn thay xong bộ lễ phục mà Lam Khê đưa cho mình.
Lễ trao giải được tổ chức theo phong cách Bắc u truyền thống, nên trang phục sẽ thường là những bộ vest có màu đen thắt nơ trắng, tương tự một quý tộc thời xưa.
"Trông ta có giống chim cánh cụt không?"
Trần Mặc nhìn bộ lễ phục một chút rồi tự giễu.
Phụt!
Trương Hân Hân tự mình tưởng tượng, không nhịn được cười rộ lên, nói: "Ngươi kẹp hai tay lại rồi đi hai bước xem, y hệt một chú chim cánh cụt rồi."
Ngay cả mấy người luôn nghiêm túc như Lam Khê và Vương Hải cũng trộm liếc mắt nhìn Trần Mặc một cái, sau đó không nhịn được mà bật cười.
Sau khi trải qua quá trình khai phá tiềm năng cơ thể, vóc người của Trần Mặc vô cùng cân đối, các đường nét cơ thể cũng tương xứng với nhau. Hơn nữa, Trần Mặc vẫn luôn tự rèn luyện cơ thể bằng các bài tập thể chất đi kèm, cho nên hắn lại càng thêm khôi ngô tuấn tú. Sau khi mặc áo bành tô, Trần Mặc quả thực có thể toát ra khí chất thân sĩ.
Nhưng sau nghe câu nói đùa Trần Mặc, trong đầu mấy người lại hiện lên hình ảnh của một con chim cánh cụt, lại tự mình so sánh một chút, hai hình ảnh này quả thực rất giống nhau. Nếu như ai có vóc dáng hơi mập mà mặc bộ lễ phục này thì, hình ảnh đó lại càng…
Bọn họ cũng không dám tưởng tượng nữa.
"Buổi lễ trao giải Nobel sẽ bắt đầu lúc 4:30 chiều với sự tham gia của 1.320 quý tộc, người nổi tiếng và chức sắc từ mọi tầng lớp trong xã hội. Buổi lễ sẽ diễn ra trong khoảng 1 tiếng rưỡi, còn tiệc tối sau đó thì kéo dài khoảng 4 tiếng rưỡi. Trong buổi tiệc tối, ngươi cần phải phát biểu đôi lời đối với các nhà nghiên cứu đồng môn. Vậy nên, ông chủ ngươi hãy nhớ chuẩn bị bài nói của mình."
Thấy Trần Mặc đã chuẩn sẵn sàng, Lam Khê thông báo về lịch trình một lần nữa, tránh xảy ra bất kỳ sơ sót không đáng có nào khác. Dù sao đi nữa, đây cũng là một sự kiện lớn, hình tượng của Trần Mặc tại buổi lễ này chính là hình ảnh của Trung Quốc, cũng chính là hình ảnh của công ty Kiến Hành Quân.
Trong lúc mấy người đang tán gẫu ở trong phòng khách sạn, thì nhân viên phụ trách đưa đón Trần Mặc đi vào thông báo: "Trần Mặc tiên sinh, buổi lễ sắp bắt đầu rồi, giờ chúng ta cũng nên địa điểm tổ chức thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi