Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 63: Đào góc tường? (2)

Sau một hồi suy tư, Triệu Mẫn cuối cùng lên tiếng.
“Được.”
Khi nhìn thấy thần sắc bình thản của Triệu Mẫn, Lý Lăng Phong bất giác thở phào nhẹ nhõm. Cô chính là lãnh đạo của bọn hắn, chỉ cần cô không nản lòng, hắn cũng cảm thấy an tâm một chút.
Sau khi Lý Lăng Phong rời đi, Triệu Mẫn cầm chiếc điện thoại của mình lên, bấm số của Trần Mặc.
"Chủ tịch, có người đào góc tường công ty của ngươi."
Trần Mặc đang ở trong tiệm thiết kế ký tự, cười nhẹ: "Ngươi bị đào đi rồi?"
"Bọn họ không đủ tiền để đào ta."
"Vậy thì không sao, chỉ cần ngươi ở đó, những người khác thì cứ để bọn hắn tùy tiện đào."
"Ngươi cho rằng ta có thể lấp đầy mấy cái hố đấy sao?"
Triệu Mẫn tức giận đến mức bật cười trước những lời nói của Trần Mặc, muốn cô lấp đầy cái hố mà người khác đã đào đi, vị chủ tịch này không phải là một kẻ ham hố bình thường.
“Ngươi định làm gì tiếp theo?”
Trần Mặc hỏi.
"Lấp đầy những lỗ hổng nhân sự. Danh tiếng của công ty chúng ta hiện đang tăng lên, nhưng số lượng và chất lượng nhân tài không thể theo kịp, nói trắng ra là miệng cọp gan thỏ. Công ty không thể chỉ dựa vào một mình ngươi, cho nên ta dự định đến trường đại học của ngươi tuyển dụng một số thực tập sinh ở đó. "
“Được, cứ theo ý ngươi.”
Trần Mặc nói: “Nhớ chú ý đến chất lượng sản xuất điện thoại. Về số lượng Mắt Hồ Điệp, ngươi hãy xem xét đến thời điểm ngừng sản xuất.”
Bây giờ công ty bọn hắn vừa bị nhòm ngó vừa bị bôi nhọ, lỡ như có người động chân động tay vào việc sản xuất điện thoại thì sẽ rất phiền phức, con kiến nhỏ không thể chịu đựng được sức ép như vậy, cho nên nhất định phải làm việc có chừng mực.
Sau khi biết về tình hình của công ty, Trần Mặc cúp điện thoại và tiếp tục nghiên cứu ngôn ngữ lập trình bằng chữ Hán. Những từ khóa, ký tự và các kiểu dữ liệu của phần mềm này khiến hắn hơi mệt mỏi, nhưng may mắn là công việc nghiên cứu đã có tiến triển. Trong hai tháng qua, để đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu, Trần Mặc đã đạt được mục tiêu đọc 400 cuốn sách, lấy thêm một loại kỹ thuật liên quan đến việc tạo ngôn ngữ lập trình máy tính trong Thư viện Khoa học Kỹ thuật.
Sau một khoảng thời gian nghiên cứu khá lâu, hiện tại Trần Mặc đã tạo ra rất nhiều từ khóa. Hắn tin rằng, không bao lâu nữa mình sẽ có thể hoàn thiện nền tảng của ngôn ngữ lập trình bằng chữ Hán.
Trần Mặc tiếp tục điên cuồng làm việc như vậy mãi cho đến chiều tối.
Giọng nói mệt mỏi của Tiểu Ngư vang lên: "Trần Mặc."
Trần Mặc dừng tay, nhìn về phía Tiểu Ngư, sắc mặt tái nhợt của cô khiến hắn có chút đau lòng: "Ngươi sao vậy? Ngủ không ngon à?"
"Tối hôm qua ta mất ngủ, buổi trưa cũng không ngủ được. Tối nay ngươi phải ăn nhanh rồi đi chơi với ta."
Trần Mặc có chút dở khóc dở cười trước câu trả lời của Tiểu Ngư. Đây là kiểu logic gì vậy? Mệt mỏi đến mức hai mắt thâm đen như con gấu trúc mà vẫn muốn ra ngoài đi chơi đi dạo sao?
Tuy nhiên, Trần Mặc cũng không từ chối, hắn ngồi xuống ghế, cầm hộp cơm mà Tiểu Ngư mang đến rồi cắm cúi ăn.
"Ngươi có thường xuyên bị như vậy không?"
“Thỉnh thoảng, thường thì vào những ngày đèn đỏ sẽ cảm thấy mệt hơn.”
Tiểu Ngư nói xong rồi dựa lưng vào ghế.
"Vậy ngươi còn đòi ra ngoài chơi? Hay là tối nay ngủ sớm chút đi."
“Dù sao ta cũng không ngủ được, ta muốn đi chơi, ngươi có đi hay là không đây?”
"Đi, ngươi chờ một chút, để ta ăn cơm xong đã."
....
....
Thành phố Tân Hải về đêm, khắp nơi được bao phủ bởi ánh đèn neon đầy màu sắc rực rỡ. Trong taxi, Tiểu Ngư tựa vào vai Trần Mặc. Tiếng nhạc chậm rãi nhẹ nhàng truyền vào tai hai người, cùng với âm thanh của tiếng động cơ đông đúc ở xung quanh, giống như chút tĩnh lặng đang xen lẫn trong tiếng ồn ào..
Trần Mặc nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Tiểu Ngư, hắn cảm thấy hơi đau lòng. Cô đã hai ngày không ngủ, không hiểu sao lại nằng nặc muốn đi ra chơi. Trần Mặc cũng không nỡ từ chối trước yêu cầu kiên quyết của Tiểu Ngư.
"Lát nữa ngươi muốn đi đâu?"
Trần Mặc hỏi.
"Đến bờ biển."
"Không được."
Trần Mặc lập tức từ chối: "Hiện tại đã đến mùa đông rồi, thân thể ngươi đang không khỏe, gió biển lớn như vậy, đi rạp chiếu phim là được rồi, xem phim, nghỉ ngơi một chút."
"Ừm, ngươi quyết là được."
Tiểu Ngư nhẹ nhàng gật gật đầu, ngáp một cái, con mắt của cô đã đầy tơ máu, cả người thoạt nhìn không có chút sức sông, khác hoàn toàn với Tiểu Ngư tràn đầy năng lượng lúc trước.
"Người mệt như vậy còn muốn đi?"
"Ngủ cũng không được, muốn ôn tập thì lại học không vào, ta có thể làm sao bây giờ?"
Tiểu Ngư nói.
"Trước kia khi ngươi mất ngủ cũng như thế này hay sao?"
Trần Mặc hỏi.
"Ừ, chẳng qua lần trước ta phát hiện một phương pháp có thể trị mất ngủ."
Tiểu Ngư híp mắt nở nụ cười, mặt chợt ửng hồng, khiến cô trông có vẻ có tinh thần hơn.
"Phương pháp gì?"
"Không nói cho ngươi."
Tiểu Ngư cười, đưa mắt ra ngoài cửa sổ: "Trần Mặc, không phải ngươi đang cảm thấy dáng vẻ buồn bã ỉu xìu hiện tại của ta đặc biệt xấu, nên ghét bỏ ta đấy chứ."
"Không, tuyệt đối không."
Trần Mặc lập tức lắc đầu, trọng điểm nói chuyện của Tiểu Ngư xoay chuyển quá nhanh, hắn thiếu chút nữa không theo kịp: "Ở trong lòng ta, ngươi lúc nào cũng xinh đẹp như vậy."
Trần Mặc vừa mới nói xong, tài xế lái taxi ở phía trước có chút nghẹn cười, hắn liếc nhìn hai người qua gương chiếu hậu, sắc mặt có vẻ kỳ quái.
"Đừng buồn nôn như vậy."
Tiểu Ngư bật cười, sắc mặt đỏ bừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi