Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1394: Ý tưởng của Vô Song

“Rất tuyệt!”
Triệu Mẫn đứng dậy khỏi ghế thực tế ảo, nở nụ cười cưng chiều với Vô Song: “Ngươi có muốn tổ chức một buổi họp báo không?”
“Ta không cần tổ chức họp báo, dù sao thì cha ta không thể nhìn thấy.” Vô Song chạm vào thiết bị thực tế ảo, nghĩ đến cha mình với vẻ mặt u ám.
Cô bé không biết cha mình đang ở nơi nào trong vũ trụ, cũng không biết tình hình của ông ấy ra làm sao. Vũ trụ quá rộng lớn, hành tinh nhiều vô kể, cho dù bọn họ có thể tiến vào tinh không, thì xác suất tìm thấy người cũng không cao, nhưng cô bé vẫn có niềm tin rằng cha mình vẫn còn sống.
“Dì Mẫn, ngươi có nhớ cha ta không?” Vô Song ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Triệu Mẫn.
“Nếu ta nói không nhớ, thì chắc chắn là gạt ngươi.” Triệu Mẫn búng nhẹ vào đầu Vô Song, sau đó thở dài một hơi.
“Sau khi cha ta về đây, ta sẽ bảo ông ấy bồi thường cho ngươi, dù sao thì ngươi cũng rất yêu thích cha ta!”
Triệu Mẫn bật cười thành tiếng, khẽ nhéo khuôn mặt đầy thịt của Vô Song: “Ngươi không sợ mẹ ngươi véo lỗ tai, đánh vào mông của ngươi sao?”
“Chuyện ngươi thích cha ta, ngay cả ta còn nhìn ra được, thì sao mẹ ta lại không biết kia chứ? Mẹ ta cũng không phải là kẻ ngốc, đương nhiên hiểu rõ điều này hơn ta! Chỉ là trước đây, mẹ ta vẫn luôn tin tưởng cha và dì Mẫn mà thôi. Tuy nhiên, sau khi gia đình chúng ta trải qua rất nhiều biến cố, có một vài chuyện đã không còn quan trọng đối với bà ấy nữa rồi. Hơn nữa, mẹ ta đã giao phó tất cả cơ ngơi sự nghiệp của cha ta cho dì Mẫn quản lý, cho nên bà ấy ắt hẳn đã thông suốt về vấn đề này. Trong mắt ta, mẹ mới là người thông minh nhất trong gia đình.”
“Cho dù ngươi đã nhìn thấu, nhưng cũng không cần phải nói toạc ra như thế, biết chưa hả bé con?” Triệu Mẫn khẽ véo tai Vô Song: “Còn nữa, ngươi đừng nhắc đến cha ngươi nữa! Mỗi khi nghĩ đến tên khốn đó, thì ta sẽ cảm thấy vô cùng tức giận! Chúng ta chỉ bàn về thiếu bị của ngươi thôi, được chứ?”
Vô Song thè lưỡi rồi mỉm cười, hai mắt tựa như đôi vầng trăng khuyết, cô bé không nhắc đến chủ đề này nữa, mà tiếp tục giới thiệu về thiết bị của mình.
“Thật ra, ta thiết kế thiết bị này để phục vụ cho trò chơi thực tế ảo, nhưng cũng không chỉ để phục vụ cho trò chơi thực tế ảo.”
“Ý ngươi là?” Triệu Mẫn hỏi.
“Hiện nay, chúng ta đã phổ biến chiến giáp trong các lực lượng vũ trang, nhưng thao trường huấn luyện chiến giáp có rất nhiều hạn chế, hơn nữa còn dễ bị hao mòn. Tuy chiến giáp của chúng ta rất lợi hại, nhưng vẫn chưa thực sự được áp dụng trong trận địa. Vì lẽ đó, chúng ta cần một nơi để tìm tòi và khám phá ra các phong cách chiến đấu bằng chiến giáp khác nhau!
Bởi vì uy lực của chiến giáp rất lớn, thao trường huấn luyện này không thể nằm ở Trái Đất, nhưng việc các chiến binh di chuyển đến hành tinh khác để tham gia huấn luyện thì cũng rất phiền phức. Vậy nên, ta muốn đưa bọn họ vào thế giới thực tế ảo để huấn luyện, khám phá các phương pháp và kỹ năng chiến đấu bằng chiến giáp.”
Vô Song nói tất cả những suy nghĩ của mình với Triệu Mẫn.
Chiến giáp là một sự tồn tại thiết yếu, bất kể là con người hay động vật, thì đây cũng là vũ khí chính để nền văn minh Trái Đất chống lại thế lực ngoài hành tinh.
“Ta muốn phát hành một trò chơi dành cho những người đam mê chiến giáp trên toàn thế giới, để cho bọn họ có thể tự do thiết kế chiến giáp của riêng mình, cũng như tham gia đối kháng bằng chiến giáp với nhau. Bên cạnh đó, chúng ta sẽ thu thập số liệu chiến đấu của bọn họ, xong rồi chuyển giao cho trí tuệ nhân tạo tiến hành phân tích và học tập các kỹ năng chiến đấu bằng chiến giáp nhằm đào tạo các người máy thành những bậc thầy về chiến giáp, đồng thời không ngừng tối ưu hóa và cải thiện các chức năng cần thiết cho chiến giáp! Từ cơ sở này, chúng ta có thể liên tục phát triển và sản xuất các loại hình người máy chiến giáp với sản lượng lớn!”
“Hiện tại, hầu hết người dân bình thường đều đã trải qua quá trình phát triển tiềm năng, nhưng tốc độ phản ứng thần kinh của bọn họ vẫn còn quá chậm, rơi vào khoảng 0,1 giây, ngay cả những nhân viên đã sử dụng các loại thuốc khai phá tiềm năng cao cấp cũng chỉ có thể khả năng phản hồi trong một phần nghìn giây. Nhưng người máy thì không có giới hạn này, tốc độ phản ứng của chúng có thể đạt đến cấp độ nano giây.
Vì lẽ đó, chúng ta chỉ cần xây dựng cơ sở dữ liệu về các kỹ năng chiến đấu bằng chiến giáp, trí tuệ nhân tạo dần dần học tập và tự phát triển thêm nhiều khía cạnh khác nhau về lĩnh vực này, và sức chiến đấu của người máy sẽ có thể dễ dàng vượt qua con người, đồng thời trở thành lực lượng chính chống lại người ngoài hành tinh trong tương lai.”
Triệu Mẫn ngơ ngác nhìn Vô Song thao thao bất tuyệt, dường như đã nhận ra bóng dáng của Trần Mặc ở trên người cô bé.
Vô Song rốt cuộc cũng đã trưởng thành, cô bé trở nên tự tin và thông minh không kém gì người đàn ông đó.
Một cảm xúc khó hiểu đang lan tràn trong lòng Triệu Mẫn.
“Dì Mẫn, sao thế? Ta nói không đúng ư?”
Khi trông thấy đôi mắt đỏ hoe của Triệu Mẫn, Vô Song trở nên căng thẳng.
“Không phải, ngươi nói không sai, chỉ là đột nhiên ta nhớ đến hắn mà thôi. Vô Song, ngươi tự tin và thông minh như cha của mình!”
Triệu Mẫn xoa đầu Vô Song, mỉm cười nhẹ nhõm.
“Vậy ý tưởng của ta thế nào?” Vô Song hỏi.
“Ý tưởng của ngươi rất tốt, chúng ta có thể tiến hành sản xuất hàng loạt thiết bị thực tế ảo thế hệ thứ hai ngay ngày hôm sau, dì Mặc Nữ của ngươi cũng sẽ bắt tay vào việc phát triển trò chơi đối kháng chiến giáp!”
Có thể dự kiến rằng ý tưởng của Vô Song sẽ đẩy nhanh tốc độ phát triển của chiến giáp.
Hiện tại, bọn họ căn bản không có đối thủ trong lĩnh vực chiến giáp, cho nên phải tự mày mò và phát triển một trò chơi độc lập.
Nếu đưa chiến giáp vào trò chơi, bọn họ có thể tập trung trí tuệ của tất cả nhân loại để tối ưu hóa và phát triển các chức năng chiến đấu thực tế của chiến giáp. Bên cạnh đó, mọi người dân sẽ có cơ hội đối kháng bằng chiến giáp với nhau trong trò chơi mà không cần lo lắng về sức mạnh hủy diệt vô hạn của nó, từ đó không ngừng sáng tạo và củng cố các kỹ năng chiến đấu của chiến giáp, đặt ra một dấu mốc trong lịch sử phát triển của chiến giáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi