Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 716: Cải tạo thế giới ba chiều?

"Có thể thực hiện được."
Trần Mặc không chút do dự mà gật đầu.
"Một khi công nghệ phản ứng nhiệt hạch thành công, nhân loại có thể nói lời tạm biệt với tình trạng khủng hoảng năng lượng, vì nó sẽ tạo ra một cuộc cách mạng năng lượng và thay đổi cấu trúc thế giới từ đó. Dầu mỏ sẽ không còn là nguồn tài nguyên khiến người ta phải tranh đoạt nữa. Thậm chí, chúng ta còn có thể du hành giữa các vì sao bằng cách xây dựng các trạm vũ trụ hoặc căn cứ quân sự trên Mặt Trăng. Công nghệ phản ứng tổng hợp hạt nhân có kiểm sóat sẽ cung cấp một nguồn năng lượng ổn định để duy trì quá trình du hành giữa các vì sao của con người. "
"Tiền bối Trần Mặc, ngươi đamg nắm giữ công nghệ ba chiều, phòng thí nghiệm của ngươi có khủng bố như của Tony Stark trong phim Iron Man không vậy?"
"Tiền bối Trần Mặc, ngươi nghĩ gì về máy đo địa chấn và giải Nobel?"
"Tiền bối Trần Mặc..."
Các câu hỏi được đặt ra dồn dập, khiến cho Trần Mặc không trả lời xuể. Hắn cũng không ngờ các hậu bối này lại biết cách hỏi như vậy, người nào cũng có tiềm năng trở thành phóng viên.
Tuy nhiên, đối với những câu hỏi liên quan đến những lĩnh vực mà mình đang nghiên cứu, Trần Mặc tất nhiên sẽ nghiêm túc trả lời.
Vì thời gian có hạn, nên người dẫn chương trình dứt khoát kết thúc chương trình giao lưu này, tiến vào phần trao học bổng Con Kiến.
Sau đó, Khâu Quốc Phong cũng trao cho Trần Mặc giấy chứng nhận học vị tiến sĩ, cũng như giấy chứng nhận giáo sư danh dự của trường.
Khi Trần Mặc thực hiện xong các thủ tục này, buổi tọa đàm mới chính thức kết thúc. Thời gian dự tính ban đầu là hai giờ, nhưng bởi vì các sinh viên quá nhiệt tình, nên đã bị kéo dài thành ba tiếng đồng hồ.
"Bí thư Diêu đang ở bên ngoài, ông ấy muốn gặp mặt chủ tịch."
Trong hậu trường tọa đàm vừa kết thúc, Lam Khê đi đến bên người Trần Mặc để chuyển lời.
"Ông ấy tới lâu chưa?"
Trần Mặc có chút kinh ngạc.
"Bí thư Diêu đã đến đây từ một tiếng trước, ông ấy thấy chủ tịch đang thực hiện buổi tọa đàm nên cũng không cắt ngang, hiện giờ vẫn đang chờ ở bên ngoài."
Lam Khê nói.
Mấy người Khâu Quốc Phong đương nhiên cũng nhận được thông tin bí thư Diêu đến đây, nên sau khi buổi tọa đàm kết thúc, bọn họ rời khỏi hội trường cùng Trần Mặc.
"Bí thư Diêu, sao ngươi lại đến đây mà báo nói trước, để ta tiếp đón cho tốt?"
Khâu Quốc Phong và bí thư đại học Tân Hải nhìn thấy Diêu Dật liền đi lên chào đón.
"Đây là quyết định bất ngờ, ta đến đây để tìm Trần Mặc."
Diêu Dật không để ý nói: "Buổi tọa đàm của Trần tiên sinh kết thúc rồi chứ?!"
"Đã kết thúc."
Mấy người Khâu Quốc Phong gật đầu.
"Vậy là tốt rồi, ta có một chút việc muốn nói cũng Trần tiên sinh."
Diêu Dật nhìn mấy người Khâu Quốc Phong, cười nói: "Ta mượn người một lát."
"Bây giờ chúng ta cũng không còn việc gì, ngươi và Trần tiên sinh cứ trò chuyện đi."
Mấy người Khâu Quốc Phong cũng gật đầu.
Diêu Dật và Trần Mặc cùng đi dạo trong khuôn viên đại học Tân Hải.
"Có chuyện gì quan trọng sao?"
Trần Mặc hơi nghi hoặc hỏi.
"Cũng có thể coi là vậy, nhưng ngươi không có nhiều thời gian, cho nên nhân dịp ngươi rảnh rỗi đến đây, ta nên muốn đến xin chỉ giáo một chút."
"Ta chỉ giáo?"
"Đúng vậy, ngươi có nói đến thành phố ba chiều, có phải là thật không?"
Diêu Dật đi thẳng vào vấn đề.
"A? Bí thư Diêu có ý tưởng gì sao?"
"Có."
Lúc này, Diêu Dật mới nói suy nghĩ của mình ra.
"Hiện giờ, nhờ có công ty Kiến Hành Quân mà thành phố Tân Hải đã có một chút danh tiếng trên trường thế giới, nhưng nội lực của chúng ta thì chưa đủ tầm. Chúng ta không có phong cảnh đặc sắc, không thể thu hút những người dân trong nước chứ chưa nói tới du khách thế giới. Khi nghe được ý tưởng thành phố ba chiều của ngươi, ta đã cực kỳ xúc động. Ta muốn quy hoạch một khu vực và biến nó trở thành thế giới ba chiều độc nhất vô nhị, tạo thành một tấm danh thiếp cho thành phố Tân Hải."
Khi Trần Mặc mô tả về thế giới ba chiều, Diêu Dật dường như đã tìm được phương hướng phát triển cho thành phố Tân Hải. Nếu như thành công, lượng du khách hằng năm đến thành phố Tân Hải sẽ tăng vọt, nền kinh tế và những cơ hội việc làm chắc chắn sẽ được cải thiện.
"Ngươi muốn cải tạo khu vực nào thành thế giới ba chiều?"
Trần Mặc hỏi.
"Quảng trường Tân Hải."
Diêu Dật nói.
Quảng trường Tân Hải của thành phố Tân Hải nằm giáp biển, mặt hướng về với vùng vịnh rộng lớn ở nơi này, diện tích gần 50 vạn mét vuông, khí hậu hợp lòng người, nắm giữ ưu thế đắc địa.
Các tòa nhà tài chính, thư viện, bảo tàng, cung thiếu nhi và sân vận động thành phố đều nằm gần trung tâm quảng trường Tân Hải, bên bờ biển đối diện là Nhà hát lớn Tân Hải. Ngoài ra, bên dưới quảng trường còn có một trung tâm thương mại rộng 12 vạn mét vuông.
Quảng trường Tân hải là nơi tập trung các khu bán lẻ, dịch vụ ăn uống, giải trí, văn hóa nghệ thuật cao cấp, một trung tâm kinh tế và văn hóa đích thực của thành phố Tân Hải. Tuy nhiên, nơi này lại không có đến một kiến trúc mang tính biểu tượng, cũng không có đặc điểm riêng biệt nào khác. Công nghệ ảnh chiếu ba chiều có thể thổi hồn vào quảng trường này, nhằm nâng cao đẳng cấp của nó để trở thành một quảng trường nổi danh thế giới.
"Quả thực có thể, nhưng chúng ta sẽ phải đầu tư rất nhiều tiền."
Trần Mặc nói.
"Ngươi có thể cho ta một con số dự tính không?"
Diêu Dật hỏi.
"Điều này tùy thuộc vào kế hoạch quy hoạch của các ngươi, chứ ta chưa thể tính toán kinh phí cụ thể được. Nhưng theo ý tưởng ban đầu của ta, để có thể cải tạo quảng trường trung tâm sẽ tốn ít nhất gần 10 tỷ."
Trần Mặc nói.
"Vậy sao? Được, bây giờ ta sẽ cho người hoạch định kế hoạch này. Đến lúc đó, ta sợ rằng sẽ cần đến Kiến Hành Quân các ngươi hỗ trợ cải tạo đấy."
Diêu Dật nói.
Nhằm tạo ra một quảng trường độc nhất vô nhị nổi tiếng thế giới, bỏ ra gần 10 tỷ chắc chắn không có gì là lỗ.
Một khi kế hoạch này thành không, bất động sản ở các khu vực xung quanh sẽ tăng giá vùn vụt, thành phố Tân Hải sẽ vang danh thế giới, ngành dịch vụ du lịch, nền kinh tế cũng đồng thời tăng trưởng, v.v., các ưu đãi kinh tế này là hoàn toàn xứng đáng với chi phí bỏ ra.
Dù sao đi nữa, các doanh nghiệp nhà nước nhất định sẽ đầu tư số tiền này, chỉ cần kế hoạch của bọn họ được cấp trên cho thông qua là được.
Sau khi thảo luận cùng Diêu Dật về chuyện cải tạo thế giới ba chiều xong, lúc này cũng là sáu giờ chiều. Trần Mặc từ biệt Diêu Dật rồi chạy về biệt thự Hương Lư Than.
Đối với Trần Mặc mà nói, kế hoạch của Diêu Dật này chỉ là một khúc nhạc đệm. Mọi sức lực của hắn hiện giờ đều tập trung vào việc chế tạo thiết bị [Vòng Sao], đó mới là việc quan trọng nhất đối với hắn lúc này.
Ngày thứ hai, Trần Mặc lại trở về cơ sở nghiên cứu trên Đảo Khoa Học, tiếp tục xây dựng [Vòng Sao].
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi