Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 884: Chọn trường mẫu giáo

"Đó là du thuyền, có thể đưa Vô Song ra biển chơi. Lần sau, ba ba sẽ dẫn Vô Song đi ngắm biển."
"Ba ba, con chim đó rơi xuống nước rồi."
"Đó là một con mòng biển, nó không rơi xuống nước, chỉ là đang bắt cá để ăn."
"Nó ăn thịt ma ma sao? Con không thích mòng biển nữa."
“Cá đó là con cá nhỏ ở biển, không phải ma ma.”
"Ma ma không phải là cá nhỏ sao?"
"... Tên mẹ là Tiểu Ngư, không phải là con cá nhỏ bơi dưới nước. Rất nhiều động vật sống ở biển, và cá là một loại trong số đó. Chúng ta có cá to, đồng thời cũng có cá nhỏ, ngoài ra còn có tôm nhỏ, rùa nhỏ, cua bể và cá mập."
"Ma ma cũng có thể bơi dưới nước, ma ma từng bởi trong bể lớn ở nhà đó. Ba ba, ngươi cũng nhìn thấy mà, ma ma bơi rất đẹp!"
"..."
Nghe thấy đoạn đối thoại qua lại giữa hai cha con trên bãi cỏ, Tiểu Ngư không nhịn được mà cười to, cảnh tượng này vô cùng hài hòa trong mắt cô.
Hiện tại, Vô Song đang chậm rãi lớn lên, lời nói cũng đã rõ ràng hơn. Cô bé đang ở độ tuổi nhận biết thế giới, cho nên luôn tò mò về mọi thứ, còn thông minh hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng trang lứa.
Lúc ngày thường, Trần Mặc luôn tập trung vào nghiên cứu, cho nên hay đi sớm về muộn, chỉ có thể dành ra hai tiếng đồng hồ mỗi buổi tối để chơi cùng Vô Song.
Hiện tại, Trần Mặc có chút thời gian thư giãn hiếm hoi, cho nên Tiểu Vô Song vô cùng vui sướng, cô bé cứ bám lấy ba ba, đặt ra rất nhiều câu hỏi cho hắn, hoàn toàn bỏ lơ Tiểu Ngư.
“Tiểu Ngư, ngươi dự định đi đâu trong kỳ nghỉ sắp tới?”
Trần Mặc hỏi.
"Trong kỳ nghỉ lễ lớn thế này, mọi người đều đổ xô ra đường, cho nên ta cũng không muốn đi du ngoạn. Chúng ta đưa Vô Song về quê nội ngoại hai bên đi, những người già đều mong con nhớ cháu.”
Tiểu Ngư nói.
Bọn họ từng mời cha mẹ đến thành phố Tân Hải để sinh sống, nhưng đáng tiếc, những người già đều hoài cổ, muốn chăm lo cho mộ phần tổ tiên, đồng thời cũng không quen biết ai ở nơi này, cho nên đều uyển chuyển từ chối ý tốt của hai người. Vậy nên, bọn họ chỉ có thể dẫn Vô Song về thăm quê khi có thời gian rảnh rỗi.
"Vô Song."
Khi hai vợ chồng đang trò chuyện, một giọng nói vang lên từ phía sau. Bọn họ quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Triệu Mẫn đang đứng đó, ánh mắt của cô dõi theo Tiểu Vô Song trong vòng tay của Trần Mặc, khuôn mặt hiện lên nụ cười rạng rỡ.
“Dì Mẫn.”
Khi nhìn thấy Triệu Mẫn, Tiểu Vô Song lập tức giãy khỏi vòng tay của Trần Mặc, vội vã chạy đến ôm lấy cô ấy.
“Ta có cái này cho Vô Song.”
Triệu Mẫn đưa một cây kẹo mút cho Vô Song.
“Cảm ơn dì Mẫn.”
Tiểu Vô Song nhận lấy cây kẹo mút, cô bé hạnh phúc đến mức hôn chụt lên mặt Triệu Mẫn.
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Triệu Mẫn bế Vô Song, bước đến bên cạnh Trần Mặc và Tiểu Ngư
“Ma ma và ba ba đang nói về kỳ nghỉ lớn, dì Mẫn, kỳ nghỉ lớn là gì vậy?”
Vô Song tò mò hỏi.
"Kỳ nghỉ là thời gian mà ba ba dẫn ma ma và Vô Song đi chơi.”
"Dì Mẫn và dì Mặc Nữ có đi cùng không?”
“Dì Mặc Nữ sẽ đi cùng, còn dì Mẫn không đi được, dì Mẫn phải đi làm.”
Triệu Mẫn sờ nắn khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt Tiểu Ngư của Vô Song, nhưng đôi mắt thông minh lanh lợi lại ẩn chứa bóng dáng của Trần Mặc. Trong mắt Triệu Mẫn, cô bé này vô cùng đáng yêu.
“Ngươi còn phải làm việc sao, kỳ nghỉ lễ đến rồi mà?”
Trần Mặc hỏi.
"Ta vừa xong việc của ngày hôm nay, cho nên có thể nghỉ ngơi một chút. Nhưng đến khi hết lễ, ta sẽ bận rộn trở lại. Hạng mục xây dựng công viên trò chơi Kiến Nhạc Viên sắp đến giai đoạn cuối, cho nên ta đang muốn đẩy nhanh tiến độ, hi vọng có thể khởi động công trình này trước thềm năm mới.
Hạng mục thành phố ba chiều cũng bước vào thời điểm then chốt nhất, hệ thống rạp chiếu phim ba chiều cũng đã cải tạo xong, bộ phim ba chiều đầu tiên cũng đang chuẩn bị công chiếu. Hiện tại, ta vừa giải quyết tất cả xong xuôi, coi như đang tận hưởng kỳ nghỉ, không muốn bàn công việc với ngươi nữa. Ta đến đây là vì muốn gặp con gai nuôi của ta.”
Triệu Mẫn vừa bế Vô Song, vừa trêu đùa với cô bé.
"Kỳ nghỉ sắp tới mà, ngươi không định đi du lịch sao? Nếu không, ngươi có muốn đến thủ đô để xem buổi lễ duyệt binh với bọn ta không? Hiếm khi nhận được lời mời từ cấp trên.”
Trần Mặc nói.
"Ta đi làm bóng đèn, nhìn xem hai người các ngươi bày trò ân ái? Ta không thèm.”
"Cũng không phải lần đầu mà.”
"Đồ khốn nạn."
Triệu Mẫn trừng mắt nhìn hắn một cái, hận không thể bóp chết tên này.
"Đừng lo lắng cho ta, Vô Song vô cùng thông minh. Đợi đến khi con bé lớn thêm chút, các ngươi phải gửi nó đi học mẫu giáo. Hai người đã nghĩ chọn trường nào chưa?”
Trần Mặc và Tiểu Ngư nhìn nhau, đây là vấn đề mà bọn họ vẫn luôn phiền não.
Vô Song lớn thêm chút nữa, chắc chắn sẽ cần phải tiếp xúc những đứa trẻ cùng trang lứa. Để tạo ra các tác động tốt đến tâm lý và tính cách của trẻ em, việc đi học là điều bắt buộc.
"Ta đã xem qua các trường mẫu giáo ở thành phố Tân Hải. Trẻ em ở các trường mẫu giáo quý tộc có chút yếu ớt, một số khác thì đặc biệt nghịch ngợm, danh tiếng của giáo viên cũng không quá tốt. Còn các trường mẫu giáo ở quê nhà lại không có cơ sở giáo dục, việc đi lại giữa các thành phố khác cũng vô cùng bất tiện.”
Tiểu Ngư nói.
"Đây đương nhiên là một vấn đề khó đối với mỗi cặp cha mẹ. Các ngươi không cần phải vội vàng, vẫn còn một thời gian nữa. Cùng lắm, các ngươi hãy mua một trường mẫu giáo rồi thuê giáo viên có chuyên môn, tự đảm bảo vấn đề an toàn và giáo dục.
Cha của con bé lợi hại như vậy, ngay cả những viện nghiên cứu hàng đầu cũng không theo kịp trình độ hiểu biết của hắn. Chúng ta có điều kiện mà, có thể thành lập một trường học và tìm ra phương pháp dạy dỗ cho con trẻ. Dù sao đi nữa, trí tuệ của Vô Song chí ít cũng phải theo kịp bước chân của cha mình, trở thành một nhân loại siêu thông minh."
Lời góp ý của Triệu Mẫn khiến đôi mắt của Tiểu Ngư sáng lên.
Trình độ hiểu biết và giáo dục hiện tại chắc chắn sẽ không thể thỏa mãn được yêu cầu của Trần Mặc. Bản thân hắn cũng sẽ không để Vô Song giống như những đứa trẻ con nhà giàu khác, chỉ biết hài lòng với các điều kiện vật chất sẵn có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi