Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 929: Bái lạy tổ tiên

Vì dịp lễ tết sắp đến, dân làng đã gắn hai câu đối hoan nghênh trở về trước cổng thôn, thậm chí còn treo cờ nhỏ và đèn lồng nhựa đủ màu dọc hai bên đường, nhìn xem rất vui mắt. Ngoài ra, thỉnh thoảng còn có một vài tấm băng rôn chữ vàng nền đỏ, vinh danh ông chủ nào đó đã đóng góp tiền của xây dựng quê hương.
Các bà các thím đang ngồi đánh bài, tám chuyện bên đường thì nhìn thấy xe của Trần Mặc đang đi ngang qua, bọn họ liền lẩm bẩm bảo nhau: "Đây là xe nhà ai vậy? Đẹp như thế này, chắc là đắt lắm."
"Con trai của nhà lão Trần đấy. Hắn tốt nghiệp đại học, liền mở một công ty khoa học kỹ thuật gì đó, nghe nói làm ăn rất phát đạt, hiện giờ đã trở thành ông chủ lớn, tài sản lên đến cả trăm triệu. Các trường tiểu học và trung học trong thôn đều được xây dựng bởi tiền quyên góp của gia đình bọn họ. Ngoài ra, chi phí tu sửa sân khấu văn hóa, miếu thờ và đường xá cũng xuất phát từ nhà bọn họ, đúng là có phúc mà."
"Con trai của nhà lão Trần kết hôn chưa vậy?"
"Ta nghe nói hắn kết hôn rồi, hiện giờ đang sống ở thành phố Tân Hải, tốn nhiều tiền lắm đó."
"Đáng tiếc, lão Trần chỉ có một đứa con trai. Ta còn nhớ hồi đó, con gái ta còn học chung tiểu học với hắn."
Trong lúc các cô các bác ở đầu thôn đang bàn tán xôn xao, xe của Trần Mặc cũng đã gần đến nhà.
Tòa nhà biệt thự bốn tầng mới tinh, phía trước là một khoảng sân nhỏ trông ra ruộng đồng, nom có hơi chênh lệch so với mấy ngôi nhà gỗ nhỏ cũ xung quanh nó.
Trong nhà, Thiệu Tuyết Mai đang bận rộn rửa rau, nấu canh dưới bếp, còn Trần Sơn Hà đang ngồi trong phòng khách, mặt mày hồng hào, thần sắc vui mừng.
Năm đó, bởi vì cuộc sống mưu sinh, nên hai vợ chồng buộc phải định cư lâu dài ở Hoa Thành. Nhưng thôn Hà Khẩu mới là gốc rễ của bọn họ, nhà thờ tổ tiên và mồ mả ông bà đều ở đây, đến khi con cái thành công phát đạt, bọn họ bèn quay về để tu sửa lại.
"Sao vẫn chưa về nữa? Đứa trẻ này, không phải nó nói là đã về đến cửa thôn rồi sao?"
Trần Sơn Hà thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài thông qua cửa sổ phòng khách.
"Mới có hai phút mà ông đã nhắc đi nhắc lại mười lần rồi."
Thiệu Tuyết Mai nói vọng lên từ dưới bếp
"Cũng không biết Vô Song có gầy đi không."
Trần Sơn Hà không để ý lời nói của vợ mình, chỉ vừa uống trà vừa chờ đợi.
Hai người vừa dứt lời thì xe đã dừng lại ở trước cửa. Trần Mặc bế Vô Song xuống xe, Trần Sơn Hà cũng bỏ ly trà xuống rồi đi ra khỏi nhà.
"Cũng không biết Vô Song có gầy đi không."
Trần Sơn Hà không để ý lời bà nói, chỉ vừa uống trà vừa chờ đợi.
Hai người vừa dứt lời thì xe đã dừng lại ở trước cửa. Trần Mặc bế Vô Song xuống xe, Trần Sơn Hà cũng bỏ ly trà xuống, đi ra khỏi nhà.
"Ông ơi, con với ba mẹ về rồi đây."
Con bé nhìn thấy Trần Sơn Hà thì ngọt ngào kêu lên.
"Úi chà, về rồi là tốt, qua đây ông ôm nào, xem con có gầy đi chút nào không." Trần Sơn Hà vội vàng đón lấy Vô Song từ trong tay của Trần Mặc, vui vẻ cười bế Vô Song đi vào trong
"Ông ơi, ta với ba mẹ đã về rồi đây."
Khi vừa nhìn thấy Trần Sơn Hà, Vô Song lập tức ngọt ngào kêu lên.
"Úi chà, về rồi là tốt, qua đây để ông ôm nào, xem cháu gái có gầy đi chút nào không."
Trần Sơn Hà vội vàng đón lấy Vô Song từ trong tay của Trần Mặc, cười vui vẻ rồi bế con bé đi vào nhà: "Ta đã sắp xếp cho con một căn phòng rồi, còn bố trí rất nhiều búp bê mà con thích, đi xem thôi nào."
"Cảm ơn ông, đây là kẹo que mà dì Mẫn cho Vô Song, ăn rất ngon! Con cho ông đó."
Con bé lấy một cây kẹo trong túi áo rồi đưa cho Trần Sơn Hà.
"Ồ, ái chà, tốt tốt tốt."
Trần Sơn Hà cười còn nhiều hơn số lần cười trong một tháng gộp lại.
"Bà nội cũng có."
"Ồ, ôi, tốt, bà nội sẽ rất thích, Vô Song thật là đứa bé hiểu chuyện."
Thiệu Tuyết Mai nhận lấy kẹo của Vô Song, còn vui hơn cả nhận được vàng.
Trần Mặc và Tiểu Ngư xách từng túi đồ xuống khỏi xe. Hắc Ưng, Bạch Trân Châu và Mặc Nữ cũng chạy qua giúp đỡ. Trước khi về đây, Tiểu Ngư mua rất nhiều đồ, cả ba cái cốp xe đều bị nhét chật cứng.
"Trong nhà có thiếu gì đâu, sao lại mua nhiều như vậy?"
"Đều là quần áo và quà Tết Tiểu Ngư mua cho cha mẹ, còn có rượu cho cha nữa."
Trần Mặc giơ hộp quà trong tay lên, hắn vốn không có thời gian làm những thứ này, đều là do Tiểu Ngư đặt mua tất cả.
"Tiểu Ngư, lần sau không cần mua nhiều đồ như vậy, trong nhà đều có đủ rồi."
Biết mấy món này đều do Tiểu Ngư mua, Thiệu Tuyết Mai nở nụ cười hiền hòa: "Các ngươi chờ một chút, ta đang nấu cơm, sẽ xong ngay thôi."
"Để ta đi phụ."
Tiểu Ngư nói.
"Không cần, xong liền ấy mà, không cần phiền thêm ngươi nữa. Nhà thờ tổ vừa mới xây xong gần đây, các ngươi cũng mấy năm không về đây. Sơn Hà, ngươi dẫn Tiểu Mặc và Tiểu Ngư đi qua nhà thờ tổ thắp nhang đi."
Thiệu Tuyết Mai nói.
"Đúng, ta phải để tổ tiên có thể gặp được con dâu nhà chúng ta, với cả cháu gái ngoan của ta nữa."
Trần Sơn Hà ôm Vô Song lên.
Nhà thờ tổ nằm bên cạnh nhà, đến thế hệ Trần Sơn Hà là đơn truyền, bản thân ông cũng chỉ có một đứa con trai duy nhất là Trần Mặc. Có điều, nhà thờ tổ đã được sửa sang lại nhiều thứ, nhưng nội thất trang trí vẫn theo phong cách hoài cổ, các bài vị đều đã được sơn mới lên.
"Trần gia chúng ta vốn dĩ rất hưng thịnh. Nhưng trong những năm kháng chiến, lúc ông nội con trở về thì bà nội đã sớm qua đời, huynh đệ tỷ muội cũng chạy loạn khắp nơi, đến giờ không biết tung tích.
Ông bà nội mất sớm, cha cũng không được học hành nhiều, bản lĩnh không lớn nên chạy vạy khắp nơi thì mới có thể nuôi dưỡng được một mình Trần Mặc. Sau này, gia đình chúng ta đều phải nhờ cậy hết vào các ngươi."
Trần Sơn Hà thắp nén nhang rồi đưa cho Trần Mặc và Tiểu Ngư, sắc mặt đầy xúc động.
Trần Mặc và Tiểu Ngư nhận lấy nhang, cắm vào lư hương một cách trang trọng, Vô Song cũng bày ra bộ dáng bái lạy rồi cắm nhang lên vào lư hương.
"Được rồi, bái lạy tổ tiên rồi quay về ăn cơm."
Trần Sơn Hà tiếp tục bế Vô Song, căn bản không cho Trần Mặc với Tiểu Ngư cơ hội được đụng vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi