Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 75: Gặp mặt?

Tiểu Ngư vừa vào cửa, lập thấy Thiệu Trân đang xem ti vi lên tiếng hỏi.
"Khá thuận lợi ạ, có rất nhiều bạn học cũ đã mấy năm không gặp cũng đến. Chú Trương đâu dì?"
Tiểu Ngư đặt túi xuống, cũng ngồi lên sofa.
"Ông ấy ra ngoài uống rượu với bạn rồi, ngươi chuẩn bị thực tập rồi nhỉ?"
Thiệu Trân hỏi.
"Ăn Tết xong thì đi thực tập ạ."
Tiểu Ngư gật gật đầu.
"Làm gì thế? Ở đâu?"
"Cháu được nhận vào một công ty không tồi ở thành phố Tân Hải, chắc là sẽ làm ở bộ phận tài vụ, nhưng công việc cụ thể thì phải đợi bên trên sắp xếp."
Tiểu Ngư có sao nói vậy.
"Đại học Tân Hải hả, trùng hợp ghê, ta có đứa cháu trai họ bên ngoại. Vừa khéo hắn cũng cùng khóa với ngươi, cũng học ở đại học Tân Hải. Hay là ta giới thiệu hắn cho ngươi làm quen nhé, về sau ở thành phố Tân Hải mà có gặp vấn đề khó khăn gì trong công việc hay cuộc sống thì hai đứa có thể chiếu cố lẫn nhau."
"Vậy sao ạ?"
Tiểu Ngư cười khổ trong lòng. Thế này thì cô từ chối kiểu gì?
Dì Trân chỉ nói giới thiệu người cho cô làm quen, để về sau có người chiếu cố lẫn nhau chứ không nói muốn làm cái gì, vậy nên cô cũng không tiện từ chối tâm ý của người ta.
"Nếu đã là cháu trai của dì Trân, lại là bạn học cùng tường, ta làm quen một chút cũng không sao."
Tiểu Ngư vừa trả lời, vừa cả thấy da đầu căng lên.
"Ừ, vậy để ta bảo nó ngày mai qua đây."
….
….
"A Mặc, ngày mai giúp mẹ mang chút bánh ngọt tới nhà dì nhỏ nhé."
Trần Mặc vừa vào cửa nhà đã bị mẹ gọi lại.
"Không phải chứ?"
Trần Mặc biết tính toán của mẹ mình, bảo hắn đi qua đó đưa đồ thì sao từ chối được chứ?
Trong đầu Trần Mặc xuất hiện vô số lý do thoái thác, sau đó đều bị trực tiếp gạt bỏ.
"Bây giờ ta không bảo được ngươi nữa à?"
"Được, ta đi."
Trần Mặc lập tức chịu thua.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Mặc bị mẹ gọi dậy rồi đuổi ra khỏi nhà. Trước khi ra khỏi cửa, mẹ Trần còn không quên nhắc hắn mặc một bộ quần áo tươm tất, mang theo bánh mật đến nhà dì nhỏ.
Khi tới trước cửa nhà dì nhỏ, Trần Mặc suy nghĩ một lát rồi gọi điện thoại cho Tiểu Ngư.
Lúc này, Tiểu Ngư đang ngồi trên sofa trong phòng khách xem tivi cùng với dì Trân. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô giống như túm được một ngọn cỏ cứu mạng.
"Dì Trân, ta đi nghe điện thoại nhé."
Cô nói xong liền chạy vào phòng.
"Nữ hiệp Tiểu Ngư, hai phút sau ngươi gọi lại cho ta nhé, giang hồ khẩn cấp."
Điện thoại vừa được kết nối, Trần Mặc lập tức mở miệng nói.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Tiểu Ngư ngờ vực hỏi.
"Có cơ hội sẽ nói với ngươi sau, nhớ là hai phút sau đấy, ta cúp máy trước đây."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trần Mặc mới đi tới trước nhà dì nhỏ, gõ gõ cửa. Không lâu sau, cửa lớn được mở ra, đâp vào mắt Trần Mặc chính là khuôn mặt tươi cười của dì nhỏ.
"Dì Trân, mẹ bảo ta mang chút bánh ngọt tới cho dì, Hân Hân thích ăn lắm."
"Mau vào đây đi."
Dì Trân nhận lấy hộp bánh ngọt trong tay hắn, kéo hắn đi vào nhà.
"Dì Trân, Hân Hân trở về rồi sao?"
Trần Mặc ngồi trên sofa, chỉnh âm lượng của điện thoại lên mức to nhất.
"Chưa, ta có đứa cháu gái tới chơi, con bé vừa vào phòng, đợi chút nữa nó sẽ ra."
Tiểu Ngư đang chuẩn bị ra khỏi phòng thì nghe thấy có người đi vào, cô dừng bước chân lại, ghé sát đầu lên cửa, nghe ngóng tình hình bên ngoài.
Đột nhiên, Tiểu Ngư chớp chớp mắt, giọng nói này có hơi quen. Cô khẽ mở cửa, nhìn xuyên qua khe hở, lập tức ngây người khi nhìn thấy Trần Mặc ngồi trên sofa.
Tiểu Ngư đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô mỉm cười vui vẻ, sau đó leo lên giường, nằm bò trên chăn ra sức cười to.
Người cháu trai học ở đại học Tân Hải kia của dì Trân là Trần Mặc.
Cô bỗng hiểu ra vì sao vừa rồi Trần Mặc lại liên lạc với mình, hắn còn bảo cô hai phút sau thì gọi lại. Hoá ra hắn cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nên muốn thừa cơ để chuồn đi.
Chỉ là Trần Mặc không biết, người hắn sắp gặp mặt chính là cô.
Tiểu Ngư nở nụ cười xinh đẹp, chuyện này cũng quá trùng hợp rồi. Cái tên hỗn đản này, dám nói cô về nhà sẽ bị túm đi xem mắt, kết quả hắn cũng bị y chang. Nghĩ tới khốn cảnh của Trần Mặc, Tiểu Ngư lại cảm thấy buồn cười.
Tiểu Ngư bò dậy từ trên giường, ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn thời gian trên điện thoại, mỉm cười vui vẻ. Cô muốn xem xem nếu mình không gọi điện thoại cho Trần Mặc, hắn sẽ dùng cách gì để trốn đi.
"Dì đi gọi con bé ra đây để các ngươi làm quen một chút, đều là người trẻ tuổi cả. Con bé cũng học ở thành phố Tân Hải đấy."
Dì Trân nói xong liền đi về phía căn phòng.
"Tiểu Ngư, thằng cháu kia của dì qua đây rồi, ngươi có muốn ra ngoài nói chuyện với nó không?"
"Dì Trân, cái đó.. để cháu trang điểm một chút rồi thay quần áo đã, mặc như này tùy ý quá, không tốt lắm."
Tiểu Ngư cười nói.
"À, được thôi."
Nghe được câu trả lời của Tiểu Ngư, sắc mặt của dì Trân tức khắc trở nên hớn hở. Nhìn thấy dì Trân rời đi, Tiểu Ngư không nhịn được mà bật cười, kết nối điện thoại với Trần Mặc.
Ngoài phòng khách, Trần Mặc hoàn toàn không còn dáng vẻ điềm tĩnh như bình thường, trong lòng hắn đang cầu khẩn Tiểu Ngư mau gọi điện cho mình, bằng không, đợi lát nữa người ta ra rồi thì sẽ lúng túng lắm.
"Con bé đang trang điểm với thay quần áo, ngươi xem ti vi đi, đợi thêm mấy phút nữa là được rồi."
"Vâng."
Trần Mặc cười khổ. Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Trần Mặc có chút kích động, vội vàng ấn nút nghe.
"Alo, Trần Mặc, ngươi đang ở đâu thế?"
"Cái gì? Ở bệnh viện? Ta lập tức tới ngay, ngươi đợi chút."
Trần Mặc quay đầu nói với dì Trân: "Dì Trân, bạn của ta xảy ra chút chuyện, bây giờ đang ở bệnh viện, ta phải lập tức qua đó một chuyến. Lần sau ta lại tới nhé, tạm biệt dì Trân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi