Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

1185 chữ

Trần Mặc tiến vào một không gian vô cùng đặc biệt. Không gian này rất nhỏ, có ảo ảnh màu sắc rực rỡ chuyển động ở xung quanh, phảng phất như mật thất bên trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật. Một quả cầu trong suốt tràn ngập ánh sáng lơ lửng ở giữa mật thất này, nó chính là quả cầu khoa học kỹ thuật mà Trần Mặc từng nhìn thấy ở trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.
Suy nghĩ một lúc, Trần Mặc vươn tay chạm vào quả cầu khoa học kỹ thuật.
Ngay sau đó, quả cầu khoa học kỹ thuật như giọt nước rơi xuống sa mạc, chảy dọc theo theo lòng bàn tay của Trần Mặc, dung nhập vào cơ thể hắn.
Trần Mặc đã chuẩn bị gánh chịu thống khổ, nhưng lại vô cùng ngạc nhiên.
Toàn bộ quả cầu khoa học kỹ thuật tan rrax rồi xâm nhập vào cơ thể hắn, mà không tạo ra bất kỳ cảm giác khó chịu nào. Sau đó, mật thất ngập tràn ảo ảnh biến mất hệt bong bóng nước, Trần Mặc nhìn thấy mọi thứ tối sầm và mất đi ý thức.
Sau khi mở mắt lần nữa, Trần Mặc phảng phất như thượng đế cúi đầu quan sát thiên hà trước mặt, chuyển động của mỗi sinh mệnh trong thiên hà và nhịp đập của từng nguyên tử đều hiện rõ trong đầu hắn.
Hắn có cảm giác, bản thân chỉ cần nảy sinh ý nghĩ trong đầu, thì thiên hà trước mặt sẽ bị chôn vùi mà không để lại dấu vết gì.
Hắn không thể cảm nhận được dòng chảy thời gian, cũng như không thể cảm nhận được bất kỳ sự thay đổi nào trong không gian.
Nhưng hắn dường như đang bước đi trên thời gian, lặng lẽ nhìn từng sinh mệnh sinh lão bệnh tử, từ thế hệ này nối tiếp thế hệ khác.
Thậm chí, hắn còn chứng kiến toàn bộ quá trình phát triển của một hành tinh văn minh.
Quá trình phát triển nền văn minh phải mất cả tỷ năm, vậy mà Trần Mặc lại cảm thấy dường như tất cả mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mặt.
Hàng tỷ năm đã trôi qua? Còn Tiểu Ngư?
Hắn bất chợt tỉnh táo, quay trở lại hiện thực, khung cảnh trước mắt nhanh chóng được tua ngược về điểm xuất phát.
Vô số thông tin được truyền vào đầu hắn.
“Nhân viên quản lý Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.
Hậu tố mà hắn ước mong đã biến mất.
Sau khi tiêu hóa hết những thông tin, Trần Mặc sững sờ tại chỗ, im lặng hồi lâu.
Sau khi thoát khỏi trạng thái kinh ngạc, hắn nhìn thấy ba người phụ nữ trông có vẻ vô cùng lo lắng, nhìn chằm chằm vào những chiếc ghế trong phòng làm việc. Đây là phòng làm việc của hắn, ba người phụ nữ đó là Tiểu Ngư, Mặc Nữ và Triệu Mẫn.
“Tiểu Ngư
Trần Mặc kêu lên.
Trong lòng Tiểu Ngư tựa hồ nhận ra điều gì đó, quay đầu về phía hắn, nhưng lại có chút ngơ ngác, tựa như không nhìn thấy hắn.
“Không đúng thời không sao?” Trần Mặc thầm nói.
“Ta cảm giác được chồng ta đang ở bên cạnh.
Tiểu Ngư ngơ ngác nhìn bốn phía, lại không thấy bóng dáng của Trần Mặc.
Cho dù có tiến vào trạng thái siêu nhiên, thì cô cũng không thấy được sự tồn tại của ý thức Trần
Cô có cảm giác an toàn khi có Trần Mặc bên cạnh, hai người vốn đã tâm linh tương thông, nhưng cô lại không nhìn ra được Trần Mặc ở đâu.
“Chồng à, ngươi đang ở đâu, mau ra đây đi? Tiểu Ngư kêu lên.
Trong phòng làm việc chỉ có một tiếng vang trống rỗng, nhưng cũng không nhìn thấy bất cứ ai. Mặc Nữ cùng Triệu Mẫn cũng nhìn chung quanh, Tiểu Ngữ nói Trần Mặc ở trong phòng, chắc chắn là không sai.
“Chồng ơi” “Ùm!”
Đột nhiên có tiếng đáp lại, Trần Mặc từ từ xuất hiện ở phía sau Tiểu Ngữ, mỉm cười nhìn cô. “Ngươi còn biết đi ra à”
Tiểu Ngư và Triệu Mẫn ngồi đối diện với Trần Mặc, ba người bọn họ giống như đang ở trong một phiên tòa xét xử.
Đôi mắt của Mặc Nữ vẫn còn đỏ hoe, cô rõ ràng vẫn có chút sợ hãi. Nhìn thấy Trần Mặc vô cớ biến mất, cô thực sự không biết làm sao nữa, may mắn đó chỉ là một báo động giả mà thôi. Trần Mặc dỗ dành một lúc lâu, mới an ủi được bọn họ.
“Lúc nãy, ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Triệu Mẫn là người đầu tiên nói ra nghi hoặc trong lòng.
Trần Mặc nhớ tới sứ mệnh cuối cùng của Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, hắn lắc đầu, cũng không nói cho bọn họ. Thấy vậy, ba cô gái đều ngầm ăn ý không hỏi thêm gì nữa, Trần Mặc cũng không muốn nói, tất nhiên là có lý do riêng mình.
Trần Mặc sẽ không bao giờ che giấu những điều mà các cô nên biết.
“Ta giúp các người khai phá thể chất” Trần Mặc đột nhiên nói.
Sau khi trải qua một chuyến du hành thời gian, hắn có cảm giác hoảng sợ.
Đứng trước thời gian bất cứ sinh mệnh nào cũng chỉ là pháo hoa vụt sáng trong thoáng chốc mà
Hắn là một sinh mệnh lượng tử, theo lý thuyết là bất tử bất diệt, nhưng Tiểu Ngư, Triệu Mẫn và các thành viên trong gia đình thì không như vậy. Hiện nay, sinh mệnh cấp thần có thể sống đến chục
nghìn năm, nhưng các cơ quan trong cơ thể bọn họ đều dần dần suy giảm chức năng. Sau chục nghìn năm nữa, bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì? Hoặc thậm chí xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong thời gian này?
Hơn nữa, sứ mệnh của Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật khiến Trần Mặc cảm thấy đau đầu.
Tiểu Ngư và Triệu Mẫn nhìn nhau.
Lúc trước, Trần Mặc cũng đã đề cập điều này, nhưng các cô cũng không vội, Trần Mặc cũng không nhắc lại nữa. Nhưng hiện tại, Trần Mặc lại nhắc đến, hơn nữa còn với thái độ nghiêm túc như vậy. “Được rồi”
Tiểu Ngư đồng ý, cô vốn có chút sợ hãi, nhưng Trần Mặc đảm bảo không có việc gì, vậy nên cô không còn lo lắng nữa. Cô chỉ muốn để cho Trần Mặc xử lý công việc bận rộn trong khoảng thời gian này, rồi mới nói tới chuyện đó. Hiện giờ, Trần Mặc lại nói ra ý nghĩ này, cô cũng hiểu được nỗi khổ tâm của hắn .
“Bất tử bất diệt là mơ ước của rất nhiều sinh mệnh, vậy ta với các ngươi đi xõa đi” Triệu Mẫn cũng đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi