Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 558: Chỉ có thể nhịn xuống!

“Chết tiệt, thiện xạ quá chuẩn xác.”
Người đàn ông da trắng nhìn vết thương trên vai, thở hổn hển nói vào tai nghe: “Ruồi Nhặng, ngươi đến chưa?
"Ôi, ha ha, sắp rồi sắp rồi, trò chơi này rất thú vị. Trên đường tới đây, ta phát hiện ra rằng tên khoác lác đáng ghét kia đi gặp Thượng Đế rồi, đúng là đồ tệ hại.”
Trên chiếc xe tải hạng nặng còn lại, thanh niên lắm mồm đeo tai nghe, vẻ mặt hưng phấn, quay đầu nhìn về phía hai chiếc xe phế thải bên đường: "Trò xe đụng thật là vui, yo, hình như Mèo Đen cũng đi gặp quỷ rồi.”
“Đừng coi thường đối phương, vệ sĩ của Trần Mặc khó đối phó hơn chúng ta nghĩ đấy. Ta đã ăn một phát đạn rồi, F*ck.”
Người đàn ông da trắng nghiến răng nghiến lợi liếc nhìn vết thương.
“Ha ha ha, ngươi cũng chỉ là dạng tệ hại, trở về tự đâm vào cúc hoa thử xem có cảm giác như vậy không.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, gã thanh niên lắm mồm nhanh chóng tăng tốc.
Sắc mặt Vương Hải trở nên nghiêm túc chưa từng thấy, đối phương có súng trường, đây mới là điều phiền phức nhất: “A Nam, tình hình chỗ ngươi thế nào?”
"Hỏa lực có chút dữ dội, trong tay gã đàn ông lực lưỡng chết tiệt đó có hai khẩu súng trường, một thành viên trong đội đã bị thương."
“Để những người khác vào rừng cây bảo vệ ông chủ, còn lại thì giữ chân bọn họ, hình như đối phương không có nhiều người.”
Vương Hải ra lệnh, những vệ sĩ không bị thương khác cũng nhanh chóng xông vào rừng cây.
Lúc này Trần Mặc đang đứng bên cạnh Bạch Trân Châu, trên tay cũng cầm một khẩu súng, còn Tiểu Ngư bị kẹp giữa hai người. Cô côm chặt lấy cánh tay còn lại của Trần Mặc, chỉ có cách này mới có thể giúp cô tìm được một chút cảm giác an toàn.
“Mặc Nữ, lái tất cả xe ở nhà đến đây ứng cứu.”
Trần Mặc cầm điện thoại di động, nói.
“Được, anh Mặc.”
Mặc Nữ nói.
Sau khi dặn dò Mặc Nữ, Trần Mặc mới quay đầu lại nhìn Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư chỉ là một cô gái bình thường, sống một cuộc sống bình lặng, chưa bao giờ đòi hỏi điều gì cao sang, càng chưa bao giờ gặp phải biến cố lớn như thế này. Nếu là một cô gái khác, khi gặp phải kiểu tấn công xả súng như thế này thì sợ rằng đã khóc lóc sợ hãi rồi, nhưng nhìn Tiểu Ngư vẫn khá bình tĩnh, mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt.
Trần Mặc chạm vào bờ má của Tiểu Ngư.
"Đừng lo lắng, cảnh sát Phượng Hoàng Bắc hiện đang gấp rút chạy tới, bọn họ sẽ có mặt trong vòng mười lăm phút. Ngươi hãy kiên trì thêm một chút nữa, mọi chuyện sẽ sớm ổn thôi."
“Ừm.”
Tiểu Ngư nặng nề gật đầu, sự hốt hoảng trong lòng cũng vơi bớt, cô có chút an tâm hơn.
Đột nhiên, Tiểu Ngư vô tình liếc mắt nhìn, trên mặt dần hiện lên vẻ hoảng sợ.
Lúc này, Rose thoải mái nở một nụ cười, khẩu súng trên tay đã nhắm ngay vào lưng Bạch Trân Châu. Ngay khi định bóp cò, nụ cười của Rose đông cứng lại. Tiểu Ngư đã phát hiện ra cô ta, cả hai đã chạm mắt nhau, cô ta nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt Tiểu Ngư.
Giây tiếp theo, khóe miệng Rose hơi nhếch lên, nòng súng trong tay cô chuyển hướng.
"Trần Mặc, cẩn thận."
Nhìn thấy họng súng chuyển hướng qua, Tiểu Ngư không thể suy nghĩ thêm được gì nữa, cũng quên mất nguy hiểm sắp xảy ra, theo bản năng nhào về phía Trần Mặc.
Pằng!
Một tiếng súng vang vọng khắp khu rừng.
Nghe thấy tiếng súng và tiếng hét của Tiểu Ngư, Bạch Trân Châu biến sắc, quay đầu bắn thẳng về phía tiếng súng nổ sau lưng. Sau đó cũng không quan tâm có bắn trúng hay không mà vội vàng dùng tấm chống đạn bảo vệ Trần Mặc phía sau cái cây lớn.
Bạch Trân Châu muốn chạy về phía đó, nhưng lý trí nói với cô ta rằng, an toàn của Trần Mặc là điều quan trọng nhất, và cô không thể rời khỏi Trần Mặc ngay lúc này.
Cô ta không ngờ rằng, cuộc phục kích trong rừng cây này mới là nước cờ sau cùng của bọn chúng.
"Tiểu Ngư, tỉnh lại đi, Tiểu Ngư..."
Biến cố đột ngột xảy ra, sắc mặt của Trần Mặc thay đổi rõ rệt. Khi nhìn thấy Tiểu Ngư đang nằm trong vòng tay mình, não bộ hắn như nổ tung, thân thể run rẩy kịch liệt. Phong thái luôn luôn ung dung bình tĩnh, lúc này đã mất đi chừng mực và trở nên hoảng loạn.
"Tiểu Ngư, Tiểu Ngư..."
"Khụ khụ khụ..."
Tiểu Ngư trong vòng tay Trần Mặc dường như có thể nghe thấy tiếng gọi, cô ho khan vài tiếng rồi mở mắt. Nhìn thấy Tiểu Ngư tỉnh lại, Trần Mặc suýt nữa bật khóc, tâm tình rối bời cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
"Ông xã, ta đau."
"Sẽ ổn thôi, sẽ sớm ổn thôi."
Trần Mặc nắm lấy bàn tay của Tiểu Ngư, cảm giác giống như đang ôm lấy một con búp bê sứ đã bị mất rồi lại tìm thấy được, sợ rằng chỉ hơi dùng lực nó sẽ vỡ tan.
"Ông xã, ta sẽ chết sao?"
"Đừng nói bậy, ngươi bị thương ở vai, không phải vết thương chí mạng, chỉ hơi đau một chút mà thôi, lấy được đạn ra là sẽ không sao nữa."
"Ông xã à, ngươi không nói dối ta đúng không?"
"Không nói dối, ta chưa từng nói dối Tiểu Ngư."
Trần Mặc cẩn thận nói.
Trong lòng hắn lúc này tràn đầy lửa giận, nhưng người trước mặt hiện giờ mới là quan trọng nhất, cho nên trước mắt chỉ có thể nhịn xuống!
"Ừ."
Tiểu Ngư nở một nụ cười yếu ớt.
….
….
Nghe thấy tiếng súng phát ra từ trong rừng, Vương Hải khẽ biến sắc. Hắn ta đã trải qua vô số trận chiến với tâm thế ung dung bình tĩnh lạ thường, và chính tâm thế đó đã giúp hắn ta sống sót trở về sau nhiều nhiệm vụ nguy hiểm khác nhau. Lúc này, hắn ta bắt đầu trở nên hoảng sợ, nếu Trần Mặc xảy ra chuyện gì thì hậu quả sẽ thật thảm khốc.
Tuy nhiên, không có người nào có thể so sánh với Trần Mặc, hắn là người quyết định cho hướng đi trong tương lai của nền khoa học công nghệ kỹ thuật trong nước. Nếu Trần Mặc xảy ra vấn đề gì, thì đây sẽ là tổn thất lớn cho toàn bộ quốc gia.
Với tư cách là đội trưởng đội vệ sĩ thân cận của Trần Mặc, nếu không thể bảo vệ tốt cho hắn, thì người chịu trách nhiệm lớn nhất chính là Vương Hải. Hắn ta cũng không ngờ rằng đối phương sẽ phục kích trong rừng cây, dường như bọn chúng đã đoán được từ trước rằng bọn họ sẽ đi vào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi