Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 529: Tổ chức hôn lễ

Mẹ Trần nghe xong lời của Tiểu Ngư, bà lập tức nở nụ cười vui mừng, thần thái trẻ ra vài tuổi chỉ trong chốc lát, nhưng những vết chân chim nơi khóe mắt vẫn không thể xóa nhòa.
"Tiểu Ngư, ngươi bình thường đừng làm việc quá sức, hãy cố gắng chăm sóc cơ thể cho thật tốt nhé, nhớ chú ý tĩnh dưỡng mang thai, thích ăn cái gì thì cứ mua về mà ăn. Nếu Trần Mặc bắt nạt ngươi, nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi xử lý hắn."
"Mẹ, Trần Mặc rất chiều chuộng ta, hắn sẽ không bắt nạt ta đâu. Chúng ta còn đang chuẩn bị sau khi xuất viện sẽ nghỉ ngơi một thời gian, rồi mới về nhà thăm bố và mẹ."
Trần Mặc nắm chặt bàn tay Tiểu Ngư. Hắn thường không nói chuyện nhiều với bố mẹ, nay đã có Tiểu Ngư thay hắn làm những việc ấy, điều này khiến hắn cực kỳ cảm động. Tiểu Ngư lúc nào cũng nghĩ cho hắn, có được một người con gái như Tiểu Ngư ở bên dường như là một điều quá đỗi may mắn đối với hắn.
"Mẹ, trong thời gian tới ta sẽ chuẩn bị nghỉ ngơi một chút. Vừa hay có chuyện, ngươi về bàn bạc với bố, cả bố mẹ của Tiểu Ngư nữa. Cứ trở về chọn ngày lành tháng tốt, rồi ta và Tiểu Ngư sẽ tổ chức hôn lễ."
Trần Mặc vừa dứt lời thì đã cảm thấy bàn tay mềm mại trong tay mình run lên.
Tiểu Ngư ngạc nhiên nhìn Trần Mặc, nếu như không có sự xuất hiện của người lớn ở đây, chắc hẳn cô ấy đã ngay lập tức nhào vào vòng tay của Trần Mặc rồi.
"Được được được!"
Giọng mẹ Trần tràn đầy vui mừng, tuy rằng hai người đã có giấy chứng nhận, nhưng trong mắt người lớn như họ, chỉ có tổ chức hôn lễ mới được coi là đã kết hôn.
Hôn nhân của con trai là một sự kiện trọng đại trong cuộc đời bà.
Vốn dĩ còn đang rất lo lắng cho bệnh tình của Trần Mặc, nhưng giờ đây, những lo lắng của mẹ Trần đã hoàn toàn bị xua tan bởi tin mừng này.
"Ta sẽ nói với bố ngươi về chuyện vui này, sau đó cũng sẽ hẹn bố mẹ của Tiểu Ngư để bàn bạc thêm."
Mẹ Trần vội vàng cầm điện thoại và rời khỏi phòng.
Trân Di và Trương Hân Hân cũng theo đó mà rời đi, để lại không gian riêng tư cho Tiểu Ngư và Trần Mặc.
"Đây là sự thật đấy ư?"
Tiểu Ngư nhìn Trần Mặc với ánh mắt chất chứa niềm mong đợi mãnh liệt.
"Ta có bao giờ nói dối ngươi chứ? Ta đã nói rằng ta sẽ khiến ngươi trở thành cô dâu hạnh phúc nhất. Ta nhất định sẽ làm được."
Trần Mặc dịu dàng vuốt mũi Tiểu Ngư.
"Không nghiên cứu máy chiếu ba chiều nữa?"
"Đồ ngốc."
Trần Mặc bị Tiểu Ngư làm cho tức cười, khẽ thì thầm vào tai cô: "Nói cho ngươi một bí mật nhỏ nhé, máy chiếu ba chiều cỡ lớn đã được chế tạo thành công từ buổi trưa hôm qua rồi. Như ta đã nói, khi nào máy chiếu ba chiều cỡ lớn được hoàn thành, chúng ta sẽ lập tức tổ chức hôn lễ, ông xã của ngươi nói được là làm được."
Nghe được tin ấy, Hai mắt Tiểu Ngư lập tức đỏ lên, nước mắt cứ thế mà rơi xuống.
"Đừng khóc mà. Đây không phải là tin tốt sao? Tại sao ngươi lại khóc?"
"Ta không vội tổ chức hôn lễ đâu, ngươi đâu cần phải mệt mỏi như vậy. Tất cả đều là vì chuyện này mà khiến ngươi mệt mỏi đến ngất đi."
Nghĩ đến bộ dạng đau đớn của Trần Mặc ngày hôm qua, Tiểu Ngư lại cảm thấy tự trách.
"Ông xã của ngươi mệt như vậy, không phải là ngươi nên khen thưởng sao, sao lại khóc? Mau đến hôn hắn đi nào."
"Đồ xấu xa."
Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Trần Mặc, mạnh dạn hôn lấy hắn, chỉ muốn ôm chặt lấy Trần Mặc, không còn để ý liệu có người nào sẽ bước vào phòng bệnh hay không.
Khoảng hai mươi phút sau, mẹ Trần tiến vào phòng bệnh, bước chân của bà giờ đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Tiểu Mặc, vừa rồi ta đã bàn bạc sơ qua một chút với bố của ngươi và mẹ của Tiểu Ngư. Bọn họ đều muốn nói chuyện với ngươi một lần nữa."
Mẹ Trần nói xong, bèn lấy ra một chiếc điện thoại di động ba chiều, đưa đến trước mặt Trần Mặc,hướng máy ảnh về phía hắn. Một hình chiếu ba chiều khác lập tức xuất hiện, thần sắc của mẹ của Tiểu Ngư là Vương Lan đang tràn ngập niềm vui sướng.
"Mẹ."
Tiểu Ngư nhìn thấy Vương Lan thì đã vội vàng mở miệng.
"Ôi chao."
Vương Lan nhìn về phía Trần Mặc rồi lên tiếng: "Ta nghe nói Tiểu Mặc bị ốm, ngươi không sao chứ?"
"Chỉ là một chút bệnh lặt vặt thôi, bây giờ thì không sao rồi."
Trần Mặc trả lời.
"Vậy là tốt rồi, nghỉ ngơi thật nhiều nhé, đừng để bản thân mệt mỏi. Vừa rồi, bà thông gia nói các ngươi chuẩn bị tổ chức hôn lễ, có thật là như vậy không?"
Sau khi chào hỏi đơn giản vài câu, Vương Lan lập tức nói đến chủ đề chính.
Tiểu Ngư nhìn về phía Trần Mặc, sau khi nhận được ánh mắt khẳng định của Trần Mặc thì trịnh trọng gật đầu: "Vâng."
"Vậy là tốt rồi."
Gương mặt Vương Lan không giấu nổi nét vui mừng: "Vừa nãy ta và mẹ ngươi mới chỉ bàn luận đơn giản một xíu thôi, nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của các ngươi, đại khái thì lúc nào thì tổ chức thế? Chúng ta đều đã thương lượng xong về những đồ sính lễ của hai nhà, sẽ cố gắng chuẩn bị trước. Ta cũng còn muốn chuẩn bị một bữa cỗ để mời bạn bè họ hàng thân thiết tới dự nữa."
"Ta nghe theo Trần Mặc."
Tiểu Ngư nắm lấy tay Trần Mặc, đôi mắt ánh lên một tia dịu dàng.
Đối với Tiểu Ngư lúc này, việc tổ chức hôn lễ thì cũng thật quá đột ngột. Tâm trí của cô ngổn ngang những cảm xúc hỗn độn, vừa kích động vừa vui mừng, thậm chí vẫn còn đang tự trách bản thân vì sự việc Trần Mặc bị ngất. Vậy nên, trong đầu của Tiểu Ngư hiện giờ hoàn toàn chẳng có nổi một ý tưởng xác đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi