Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 322: Bữa ăn đặc biệt

Lời này của mẹ khiến Tiểu Ngư suýt chút nữa thì thổ huyết, hóa ra là Tiểu Man, thế mà cô còn tưởng là dì Trân nói.
"Dì Trân và chú Trương Dương cũng biết."
Tiểu Ngư nói.
"Dì Trân và chú Trương ở Hoa thành á?"
Vương Lan hơi kinh ngạc: "Lần trước ba ngươi uống rượu với chú Trương nhưng ông ấy có nói gì đâu."
"Hắn chính là cháu ngoại của dì Trân."
Nghe thấy thế, Vương Lan càng thêm kinh ngạc: "Không phải lần trước dì Trân của ngươi nói ngươi chưa gặp cháu ngoại cô ấy sao? Con nhóc kia, sao chuyện gì cũng lừa ta và cha ngươi thế hả? Ngươi ra ngồi với tiểu Mặc đi, bảo cha ngươi vào đây để ta nói chuyện với ông ta."
Trong giọng của Vương Lan có chút trách cứ.
"Vâng."
Tiểu Ngư đáp lời, rồi đi ra khỏi phòng bếp.
Qua cuộc nói chuyện, Hà Chính Hoa phát hiện, cậu thanh niên này rất điềm tĩnh nhã nhặn, tuổi còn trẻ, thành tích không nhỏ, nhưng cũng không hề kiêu ngạo khiến hắn có ấn tượng không tệ. Trần Mặc là cháu ngoại của Trương Dương sao? Tin tức này khiến hắn rất kinh ngạc, tới tận bây giờ Trương Dương cũng vẫn không nói việc này cho hắn.
"Còn ngây ra đấy làm gì? Mau gọi điện cho lão Trương hỏi chút chuyện của Trần Mặc đi."
Vương Lan ngừng động tác thái rau lại, sốt ruột nói.
Tiểu Ngư lấy một hộp trang sức tuyệt đẹp từ trong hành lý ra đưa cho Tiểu Man: "Đây là quà gặp mặt Trần Mặc tặng cho ngươi, ngươi đeo thử xem."
"Cảm ơn anh rể."
Nhìn thấy sợi dây chuyền tuyệt đẹp trong hộp trang sức, đôi mắt Tiểu Man cong lên. Vừa nãy cha vẫn đang ở đây, cô không dám nói lung tung, bây giờ cha không ở đây, Tiểu Man liền gọi hắn là anh rể, chiếc răng nanh khiến cô càng trở nên lanh lợi hoạt bát, tuy vẻ bề ngoài rất giống Tiểu Ngư, nhưng tính tình tác phong thì hoàn toàn khác biệt.
Cách xưng hô của Tiểu Man khiến Trần Mặc có cảm giác rất kỳ lạ, nhưng hắn vẫn vui vẻ tiếp nhận, còn hai má Tiểu Ngư cũng hơi đỏ lên, nhưng cô cũng không phủ nhận lời của Tiểu Man.
"Ngươi nói chuyện của chúng ta cho mẹ đúng không?"
Tiểu Ngư ngồi cạnh Trần Mặc, trong lời nói có ý tính toán nợ nần.
"Không mà."
Tiểu Man vội vàng lắc đầu: "Lúc hai người gặp gỡ lãnh đạo quốc gia và được phát sóng trực tiếp trên TV thì bị mẹ nhìn thấy. Mẹ bèn nói, thằng nhóc này cũng được, ta bèn nói bảo chị dẫn về cho mẹ đi, sau đó mẹ liền nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của ngươi chứ không hề liên quan gì đến ta."
Tiểu Man chớp chớp đôi mắt vô tội. Nhưng Tiểu Ngư không tin, cô đã chứng kiến khả năng mở to mắt nói dối của cô em gái này không dưới một hai lần.
"Chị, nhẫn của chị đẹp thật đấy, anh rể cầu hôn chị như thế nào vậy?"
Tiểu Man vội nói sang chuyện khác.
….

Trên bàn ăn hình tròn, Trần Mặc ngồi ngay ngắn, bên trái là Tiểu Ngư, bên phải là Tiểu Man đang nghịch điện thoại di động, còn Hà Chính Hoa đang ngồi đối diện với hắn, cả gia đình đều quây quần lại.
Thường thì gia đình Tiểu Ngư sẽ chuẩn bị ba món mặn một món canh, nhưng bây giờ trên bàn thì lại có bảy món mặn một món canh, tất cả vẫn còn nóng hổi, chac khói nghi ngút. Bữa ăn này được chuẩn bị đặc biệt là để chiêu đãi con rể tương lai, Trần Mặc.
Tuy chỉ là vài món điểm tâm sáng bình thường, mà mùi thức ăn vẫn tràn ngập trong không khí, khiến Trần Mặc cảm giác vô cùng ấm áp.
Vương Lan dùng ánh mắt của mẹ vợ để quan sát Trần Mặc, bà càng nhìn càng thấy hài lòng. Trước khi chưa biết Trần Mặc, bà luôn lo lắng Tiểu Ngư bị lừa. Từ đầu năm đến giờ, hai vợ chồng bọn họ đã nghe được không ít chuyện con nhà có tiền đi gây chuyện khắp nơi.
Sau khi biết được Trần Mặc là cháu trai của ông Trương, bọn họ cũng đã hỏi thăm và hiểu rõ tình trạng của hắn.
Bà vô cùng hài lòng với người con rể này, tuổi còn trẻ mà đã tự thân xông pha, gây dựng sự nghiệp, tiềm lực vô hạn, tính cách tốt, cư xử cũng vô cùng điềm tĩnh. Hơn nữa, hắn lại còn tốt nghiệp cùng một trường đại học với Tiểu Ngư, cùng chung chuyên ngành, quan trọng nhất là đối xử với con gái mình rất tốt. Thời buổi này, cho dù có đi đâu cũng không thể kiếm được một người con rể tốt như vậy. Hiện tại trong mắt bà, Trần Mặc là người con rể tốt nhất.
"Cha, Trần Mặc biết ngươi thích uống rượu nên có đem theo hai bình rượu về cho ngươi."
Tiểu Ngư đặt hai bình rượu Mao Đài đỏ lên bàn, sau đó lấy ra hai cái chén nhỏ, rót một chén cho cha rồi lại rót một chén cho Trần Mặc: "Ngươi uống với ta một chén đi."
"Bác trai, ta mời ngươi."
Trần Mặc nâng ly rượu lên, hướng về phía Hà Chính Hoa nói.
"Ừm."
Hà Chính Hoa cũng nâng ly rượu, nở nụ cười đầu tiên trong ngày.
Tuy Hà Chính Hoa rất thương yêu con gái mình, nhưng dù sao cũng đến lúc gả con gái đi xa. Ông đã đã hỏi thăm ông Trương, cũng xác nhận được gốc rễ của Trần Mặc, đúng là một người tuổi trẻ tài cao. Hơn nữa, hai người trẻ tuổi cũng có nền tảng tình cảm vững chãi trước, chuyện tốt lại càng thêm tốt.
Con gái của ông, coi như đã tìm được nơi mình thuộc về.
"Tiểu Mặc bình thường có thích uống rượu không?"
Hà Chính Hoa nhấp một ngụm rồi đặt chén rượu xuống.
"Thỉnh thoảng ta có uống một chút, không uống thường xuyên, cũng không dám uống say."
Trần Mặc nói.
Hà Chính Hoa nhẹ nhàng gật đầu: “Lâu lâu uống một chút để nâng cao khí huyết thôi. Ngươi là người làm nghiên cứu, uống quá nhiều rượu cũng không tốt.”
Trên bàn cơm gia đình, ắt sẽ phải nói chuyện này chuyện kia, nhiệm vụ của Trần Mặc là phụ trách đáp lời lại cha vợ tương lai. Thời gian trôi qua, bầu không khí càng ngày càng trở nên hòa hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi