Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

1411 chữ

Trần Mặc đã chân chính cảm nhận được thủ đoạn của Đồng Thanh, hắn đồng thời cũng ý thức rằng nếu như chính mình không có cơ thể lượng tử thì có lẽ đã bị đánh bại từ lâu. Sau khi thoát ra khỏi quả cầu kim loại, hắn không khỏi có chút ngạc nhiên khi phát hiện bản thân đang bị bao vây bởi đất đá.
Đồng Thanh quả thực rất thông minh, vậy mà có thể gài bẫy hắn ta ở dưới lòng đất.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Trần Mặc bắt đầu quan sát xung quanh, cẩn thận tìm kiếm phương hướng của trọng lực.
Trong bóng tối, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự chuyển động điên cuồng của các phân tử và nguyên tử trên bề mặt đất đá. Hắn còn nhìn thấy các bước nhảy bất quy tắc của các hạt điện tử ở xung quanh hạt nhân, cũng như những khoảng trống giữa các nguyên tử.
Khoảng trống giữa các nguyên tử?
Hắn ta cố gắng kiểm soát mọi lượng tử tạo nên cơ thể chính mình, thử đâm xuyên qua khoảng cách giữa các nguyên tử và điện tử. Khoảnh khắc tiếp theo, ngón tay của hắn từ từ chìm vào bên trong tảng đá, khi rút ra lần nữa, cũng không để lại bất cứ dấu vết gì.
Có thể.
Ánh mắt Trần Mặc sáng ngời.
Thử nghiệm những khả năng mới.
Trần Mặc đặt lòng bàn tay lên những tảng đá và từ từ chìm vào trong đó. Thân thể của hắn cũng bắt đầu hư hoá, trở nên như có như không, có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm vào.
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
Bên trong rừng bia Thiên Tinh, tất cả sinh mệnh vây xem đều có chút khẩn trương, bọn họ muốn nhìn xem Trần Mặc có thể xuất hiện lần nữa hay không.
Nếu Trần Mặc không xuất hiện trong vòng năm phút này, thì sẽ bị Tử Đế phán định là thua. Suy cho cùng, đây là một cuộc tỷ thí, chỉ có thắng bại, không phân sinh tử.
Tuy nhiên, thời gian đã gần hết, nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Đồng Thanh có thắng không?
Khi thời gian sắp trôi qua, chiến trường lại xuất hiện động tĩnh.
Một bóng người màu xanh nhạt chậm rãi xuất hiện giữa hư vô, giống như các phân tử xuyên qua một lớp màng thấm mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.
Sự xuất hiện của Trần Mặc khiến những sinh mệnh sẵn sàng cuồng hoan nghẹn họng trân trối, giống như con vịt đực bị bóp cổ.
“Vậy thì lại tới một lần nữa đi”
Đồng Thanh không ngờ Trần Mặc lại có thể đi lên từ lòng đất trong thời gian ngắn như vậy, thế nhưng vẫn bày ra vẻ mặt thờ ơ như mọi khi. Hắn ta giơ tay lên, dung nham lại tiếp tục phun trào từ vết nứt, tất cả các hạt căn bản kim loại đều tụ tập trên người Trần Mặc, ý đồ bao bọc Trần Mặc. Một lần nữa sao?
Trần Mặc không có ý định bị đẩy xuống lòng đất một lần nào nữa.
Vừa rồi, hắn không chỉ trải nghiệm năng lực đâm xuyên qua khoảng trống giữa các nguyên tử, mà
còn phát hiện ra một siêu năng lực khác của chính mình.
Siêu năng lực của Người Kiến.
Thay đổi kích thước cơ thể.
Ngay sau đó, Trần Mặc nhanh chóng biến lớn. Chưa đến một phút đồng hồ, hắn ta đã đạt đến chiều cao hai mươi mét, hơn nữa còn đang tiếp tục phóng to, trông giống như một người khổng lồ bay lên từ dưới mặt đất.
Tất cả sinh mệnh vây xem đều trợn mắt há mồm, vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy một người khổng lồ với chiều cao hai trăm mét đứng trên chiến trường.
Trần Mặc cảm thấy bản thân vẫn chưa đạt đến cực hạn, thậm chí còn có thể biến lớn hơn nữa, nhưng hiện tại như vậy là đủ rồi.
Đồng Thanh ngước nhìn người khổng lồ trước mặt với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Hắn ta vốn là cường giả số một trong vũ trụ, vốn dĩ nắm giữ bộ gen tốt nhất cũng như nguồn tài nguyên tốt nhất, xưa nay chưa bao giờ thất bại trước bất kỳ lời khiêu chiến nào. Tuy nhiên, hắn ta không ngờ chính mình lại bị vượt mặt bởi một sinh mệnh hình người đột nhiên trỗi dậy ở đây.
Sau trận chiến này, bất luận kết cục như thế nào, thì tên tuổi của Trần Mặc cũng sẽ được truyền bá
khắp vũ trụ.
Đây là kẻ thù lớn nhất của hắn, đáng sợ gấp mấy lần so với Đan.
Dòng chảy dung nham và kim loại dâng trào điên cuồng trong không khí, tạo thành mười cột chất lỏng, hoặc đỏ rực hoặc đen lạnh, trông tương phản rõ rệt dưới bầu trời xám xịt, đồng thời biến chiến trường này trở thành trung tâm của vũ trụ.
Các cột chất lỏng lưu chuyển với tốc độ cực nhanh, Đồng Thanh khom người, vận dụng toàn bộ sức lực. Đôi mắt đen tối sâu thẳm của hắn ta, phảng phất như cái nhìn chăm chú từ vực thẳm.
Mười cột chất lỏng hội tụ trước mặt Đồng Thanh.
Kim loại nóng chảy trở vào xương kiếm, dung nham hừng hực trở thành lưỡi kiếm. Một thanh kiếm thông thiên triệt địa với chiều cao hai trăm mét trong nháy mắt hình thành trước mặt Đồng Thanh, hơn nữa còn nhấp nháy sáng tối dưới bầu trời xám xịt.
Phốc phốc!
Dung nham nhỏ giọt từ thanh kiếm khổng lồ khuấy động khói bụi trên mặt đất, một luồng khí lưu huỳnh kỳ lạ dần dần chiếm lĩnh chiến trường.
Thanh kiếm khổng lồ đáng sợ khiến kẻ nào kẻ nấy đều rùng mình run sợ. Xung quanh thanh kiếm
khổng lồ này, từng gợn sóng hơi nước bốc lên từ nhiệt độ của dung nham dường như đang bóp méo không gian. Đồng Thanh lộ ra biểu cảm mệt mỏi hiếm thấy, sau đó loé lên một tia quyết tâm.
Đột nhiên, thanh kiếm khổng lồ trên không trung chém về phía cơ thể to lớn của Trần Mặc với khí thế hủy diệt. Giữa âm thanh rít gào khủng bố, thanh kiếm khổng lồ mang theo pháo hoa dung nham, để lại những vệt khói hình quạt trong không khí.
Mà Trần Mặc vung vẩy lòng bàn tay to lớn, đập xuống Đồng Thanh giữa không trung, tạo ra thanh âm cọ sát không khí cũng gay gắt không kém.
Một chưởng và một kiếm.
Hai âm thanh nghèn nghẹt gần như đồng thời vang lên, khiến cho tất cả sinh mệnh vây xem hoàn toàn kinh hồn bạt vía.
Sau khi sương mù tan biến, tình hình trên chiến trường hiện ra trước mắt bọn họ. Rừng bia Thiên Tinh cổ kính và khu vực trung tâm nơi tọa lạc chiến trường đã bị phá hủy hoàn toàn, chỉ còn lại một mảnh bụi bặm.
Thanh kiếm dài cắm trên mặt đất, dung nham trên thân kiếm không ngừng chảy xuôi. Trần Mặc có
thêm một vết chém dài từ xương sườn đến phần bụng cùng với cánh tay trái đứt lìa, trông vô cùng khủng khiếp. Với thân thể chậm rãi bắt đầu thu nhỏ, hắn ta cứ thế đứng ở trên đống đổ nát hỗn loạn, ngẩng đầu nhìn thanh kiếm khổng lồ trước mặt.
Trần Mặc nhặt lên cánh tay bị chặt đứt của mình, sau đó ấn nó vào khớp vai bên trái. Hai bộ phận này từ từ hợp nhất, trở về trạng thái ban đầu. Cùng lúc đó, vết thương trên bụng hắn cũng nhanh chóng biến mất trong hào quang xanh lam mờ nhạt.
Đồng Thanh thì bò lên cũng từ ổ gà cách đó mấy cây số, ánh mắt mờ mịt, sắc mặt mệt mỏi, bộ dáng chật vật.
Ai thua ai thắng?
Một câu hỏi hiện lên trong đầu tất cả những sinh mệnh có mặt tại đây.
Một âm thanh vỡ vụn vang lên…
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi