Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 750: Mất tích

“Tin tức mới nhất, nguyên nhân dẫn đến vụ nổ tại Viện Hàn lâm Khoa học Hoàng gia Thụy Điển đã được xác định. Một nhóm xã hội đen chưa rõ danh tiếng đã lắp đặt bom trong thùng rác bên ngoài trung tâm hội trường và sau đó kích nổ. Giới quan chức Thụy Điển xác định đây là hành vi khủng bố và đang điều tra nghi phạm. Hiện tại, chưa có tổ chức hay cá nhân nào đứng ra tuyên bố chịu trách nhiệm đối với sự kiện tập kích lần này.”
Muôn kiểu tin tức khiến cả thế giới trở nên xôn xao.
Tại hội trường diễn đàn được lắp đặt rất nhiều camera với đủ loại góc nhìn, hình ảnh hiện trường cũng phơi bày trước công chúng từ đó. Sự kiện này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trên toàn thế giới, sau đó gây nên một trận sóng to gió lớn.
“Ông chủ, ta vừa mới nhận được tin tức, người thắng giải Nobel y học là giáo sư Dolivice đã mất tích ngay sau vụ nổ, cảnh sát chưa xác định được hành tung của ông ta, không loại trừ khả năng người này đã bị bắt cóc.”
Vương Hải bước vào phòng khách sạn, báo cáo tình hình cho Trần Mặc
“Giáo sư Dolivice mất tích?”
Tin tức này khiến Trần Mặc có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy, ông ta mất tích trên đường rời khỏi Viện Hàn lâm Khoa học Hoàng gia Thụy Điển.”
Vương Hải gật đầu.
Trần Mặc chau mày, đây không phải là một tin tức tốt.
Đối phương bắt cóc giáo sư Dolivice là bởi vì cái gì? Muốn kỹ thuật trên tay ông ấy hay là có mục đích khác?
Từ lúc vụ nổ bắt đầu, Trần Mặc liền được mấy vệ sĩ che chở, rời khỏi hiện trường với tốc độ nhanh nhất. Vậy nên, hắn căn bản không quá hiểu rõ những việc diễn ra ở hiện trường.
“Về cơ bản, chúng ta có thể xác định mục đích của đối phương không phải là một vụ tấn công hàng loạt, không loại trừ khả năng hắn đã đã nhằm vào giáo sư Dolivice ngay từ đầu. Vụ nổ lớn bên ngoài chỉ để gây hỗn loạn, tạo cơ hội cho bọn hắn thuận tiện động thủ.”
Vương Hải nói.
Không chỉ bảo vệ mà lực chú ý của mọi người tại thời điểm đó đều dồn lên Trần Mặc, căn bản không ai chú ý tới giáo sư Dolivice. Dưới tia sáng lờ mờ, bọn họ cũng không cách nào xác định ông ấy chạy về phía nào.
Bây giờ nghĩ lại tình cảnh hỗn loạn lúc đó, không ai có thể để ý quá nhiều đến xung quanh, cho nên bọn hắn có thể dễ dàmg ra tay với giáo sư Dolivice.
"Ngươi biết người đó sao?"
Trần Mặc hỏi.
Hắn cũng vừa mới biết được, ngay sau khi bị Vương Hải phát hiện, đối phương đã lập tức hành động.
“Không biết, ta chỉ gặp qua hắn ta một lần lúc còn là binh sĩ tiến hành nhiệm vụ đặc thù. Tại nơi ẩn nấp, ta từng thấy hắn xuất hiện trong một cứ điểm khủng bố. Sau khi gặp lại nhau tại hội trường, ta cảm thấy người này có chút quen thuộc, cho nên có thể lập tức nhận ra.”
Trần Mặc gật đầu, vô luận như thế nào, sự kiện lần này vẫn không gây nguy hiểm cho hắn.
“Lão bản, vé máy bay đã được đặt trước, khởi hành vào lúc 2 giờ sáng.”
Lam Khê gõ cửa rồi đi vào, sắc mặt vẫn còn có chút kinh hoảng vì vụ nổ. Cô ấy cũng không ngờ chuyến đi nhận giải Nobel thế giới lại phát sinh chuyện lớn như vậy.
“Bây giờ đi đến sân bay thôi.”
Sau sự tình lần này, bọn họ tiếp tục ở lại đây thì cũng không còn ý nghĩa nào nữa, thậm chí còn bị kẻ xấu để ý. Tại thời điểm chưa bắt được chủ mưu, bọn họ căn bản không có cách nào xác định được mục đích của đối phương, nơi này đã không còn an toàn, biện pháp ổn thỏa nhất chính là rời đi.
Trần Mặc cũng không có hứng thú điều tra rõ mục đích của đám khủng bố, hắn không phải cảnh sát, đây không phải chuyện hắn nên làm.
Đám người thu thập hành lý, sau đó chạy tới sân bay.
Nhìn thấy ngôi nhà trước mắt, Trần Mặc cảm thấy nhẹ nhõm đôi phần. Trải qua chuyến bay một ngày một đêm, hắn không thể không thừa nhận bản thân đang vô cùng mệt mỏi.
Lúc này đã là mười một giờ tối, Trần Mặc vừa bước vào biệt thự thì đã thấy Tiểu Ngư đang ngồi thất thần trên ghế sô pha, hai lông mày của cô thoáng hiện lên nét lo lắng, khuôn mặt phờ phạc ít nhiều. Mẹ Trần và dì Trân cũng ngồi bên cạnh Tiểu Ngư, cả hai đều đang chờ đợi trong lo lắng.
“Mẹ, bác gái, chị Tiểu Ngư, ta về rồi.”
Trương Hân Hân vui mừng chạy đến chỗ dì Trân và những người khác.
“Về rồi à.”
Dì Trân nhìn thấy Trương Hân Hân, biểu cảm lo lắng của bà liền tan biến.
“Ông xã ơi.”
Tiểu Ngư quay đầu nhìn Trần Mặc, cô còn không kịp mang giày, lập tức chạy tới trước mặt Trần Mặc như én về tổ, khiến Trần Mặc sợ tới mức toàn thân toát mồ hôi hột.
“Mẹ và dì Trân vẫn còn đang nhìn chúng ta đấy.”
Trần Mặc nhẹ nhàng vuốt lưng Tiểu Ngư.
"Ơ? ừm ừm ..."
Tiểu Ngư đột nhiên nhớ tới những người lớn còn ngồi trong phòng khách, cô cảm thấy có chút ngại ngùng, nhưng vẫn ôm lấy cánh tay Trần Mặc. Mùi vị quen thuộc trên người hắn khiến cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
“Trở về là tốt, trở về là tốt rồi.”
Sáng sớm nay, mẹ Trần và dì Trân không khỏi bàng hoàng khi nghe tin người đoạt giải Nobel đã mất tích. Nhưng khi biết nạn nhân là người đoạt giải thưởng Y khoa và nhìn thấy Trần Mặc trở về nhà, bọn họ rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
“Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Dì Trân hỏi.
"Ta không chắc lắm, đó có thể là một vụ bắt cóc được tính toán trước. Vụ nổ được tạo ra chỉ để gây nên sự hỗn loạn nhằm đánh lạc hướng bộ phận an ninh trong hội trường.”
Trần Mặc từ tốn kể lại những chuyện đã xảy ra, và đó là lời giải thích duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi